Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Những đóa hồng đã chết
Tưởng Hân biết gia đình Kỷ Thừa là gia đình đơn thân. Cô biết bố anh mất sớm. Nhưng cô không biết nhà anh giàu đến mức này.
Chiếc xe chạy vào một khu biệt thự khép kín, an ninh nghiêm ngặt. Xe dừng trước một căn biệt thự trắng theo phong cách hiện đại. Khu vườn rộng lớn có cả quầy bar, lò nướng BBQ ngoài trời. Nhưng thứ đập vào mắt cô lại là một vườn hồng rộng lớn… đã chết khô. Toàn bộ hoa và lá đều đã chuyển màu đen, khô quắt queo, tạo nên một cảnh tượng ma mị.
Khi cô còn đang ngẩn ngơ, một con rắn lục từ thềm nhà trườn ra.
“A!” Tưởng Hân hét lên, lùi lại sau lưng Kỷ Thừa.
Anh bật cười, thản nhiên dùng mũi giày đá con rắn văng ra xa. “Đồ chơi cao su thôi.”
“Sao lại để thứ này ở đây?” Cô vẫn còn run.
“Mẹ anh đấy.” Anh nhún vai. “Bà ấy dùng nó để dọa chim, nhưng lũ chim ở đây quen mặt nó rồi. Vô dụng.”
Họ vừa bước vào cửa, một mùi khét lẹt đã xộc thẳng vào mũi. Kỷ Khiết Kiều quấn tạp dề, mặt mày lem luốc chạy ra, vừa ho sặc sụa.
“A! Hân Hân! Con dâu của mẹ tới rồi!” Bà reo lên, vứt cả cái vá xuống sàn, chạy tới ôm chầm lấy Tưởng Hân, nhiệt tình đến mức khiến cô ngạt thở.
“Dì…”
“Gọi bằng mẹ!” Bà lại sửa. “Ôi trời ơi, đáng yêu quá đi mất!”
“Khói!” Kỷ Thừa hất cằm về phía bếp. “Nhà sắp cháy rồi kìa mẹ!”
“Ối!” Kỷ Khiết Kiều la lên, vội vàng chạy ngược vào bếp, nơi một cái chảo đang bốc khói đen kịt.
Cuối cùng, Kỷ Thừa đành phải xắn tay áo vào bếp. Kỷ Khiết Kiều lập tức chớp lấy thời cơ, kéo Tưởng Hân ra vườn hoa uống trà, và bắt đầu “kể xấu” con trai.
“Con biết không, nó học nấu ăn là vì con đấy.” Bà cười rạng rỡ. “Ngày xưa cô nói dối nó, bảo là đàn ông không biết nấu ăn thì không ai thèm lấy. Thế là nó đi học thật. Lúc quen con, ngày nào nó cũng lén lút nghiên cứu món mới, nấu thử cho cô ăn trước, rồi mới dám nấu cho con.”
Tưởng Hân nghe vậy, không nhịn được bật cười.
Kỷ Khiết Kiều nắm lấy tay cô. “Đời cô có hai nguyện vọng. Một là gia đình trọn vẹn, hai là có một đứa con gái.” Bà thở dài. “Cả hai đều không thành. Nhưng,” bà nhìn cô trìu mến, “bây giờ thì nguyện vọng thứ hai của cô thành sự thật rồi.”
Bà lấy từ trong túi áo ra một chiếc vòng ngọc cẩm thạch xanh biếc, tinh xảo. Bà đeo nó vào cổ tay trắng nõn của Tưởng Hân.
“Dì ơi, cái này quý lắm… con không dám…”
“Đây là vòng của bà nội nó. Chỉ con dâu trưởng mới được đeo. Con làm con gái mẹ nhé, Hân Hân? Mẹ sẽ thương con như con ruột.”
Hốc mắt Tưởng Hân bỗng dưng đỏ hoe. Mẹ. Đã bao lâu rồi cô không được gọi từ đó? Cô mất mẹ, và giờ đây, mẹ của ác quỷ lại muốn cô làm con gái của bà.
Trên đường về lúc hoàng hôn, Tưởng Hân cứ nhìn chiếc vòng trên tay. Cô quay sang hỏi anh: “Những đóa hoa hồng trong vườn… tại sao lại héo hết vậy?”
Nụ cười trên môi Kỷ Thừa tắt lịm.
“Đó là của bố anh trồng cho mẹ.” Anh nói, giọng trầm xuống. “Sau khi ông ấy mất… chúng cũng chết theo. Mẹ anh cố gắng cứu chúng. Ngày nào bà cũng tưới nước, tưới đến mức úng cả rễ. Nhưng chúng vẫn chết.”
Anh dừng xe trước một tòa chung cư cao cấp xa lạ.
“Đây… không phải nhà em.” Tưởng Hân lo lắng.
Kỷ Thừa tháo dây an toàn, quay sang cô, mỉm cười. “Đây là nhà của chúng ta.”
“Em không muốn! Em muốn về nhà em!”
“Anh đã nói rồi,” anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, “Nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà của em.”

Bình luận

Để lại bình luận