Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngôi nhà mới
Chiếc xe đắt tiền lướt đi trong im lặng. Tưởng Hân mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính, cả người ê ẩm sau chuyến đi dài. Cô không biết Kỷ Thừa đang đưa mình đi đâu, cô chỉ muốn về căn hộ nhỏ của mình và ngủ một giấc.
Xe dừng lại tại hầm của một tòa chung cư cao cấp xa lạ.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Cô ngơ ngác hỏi.
Kỷ Thừa không nói gì, anh tháo dây an toàn, bước ra mở cửa cho cô. Anh nắm tay cô kéo vào thang máy. Cảm giác bất an bắt đầu dâng lên trong lòng Tưởng Hân.
Thang máy mở ra ở một tầng áp mái. Anh dùng vân tay mở cửa một căn hộ rộng lớn.
“Chào mừng về nhà, Hân Hân.”
Tưởng Hân sững sờ. “Nhà? Đây không phải nhà em! Em muốn về!”
Cô quay người định chạy vào thang máy, nhưng Kỷ Thừa đã nhanh hơn một bước. Anh kéo cô lại, tay kia nhấn nút thang máy cho nó đi xuống, rồi bế thốc cô lên, dùng chân đá sập cánh cửa nặng trịch lại.
“Không! Thả em ra! Em muốn về nhà!” Cô giãy giụa trong vòng tay anh.
“Anh đã nói rồi,” anh siết chặt cô, “nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà của em.” Anh đi thẳng vào phòng khách, ném cô xuống chiếc sô pha da mềm mại. Căn phòng này lớn gấp ba lần căn hộ cũ của cô, một bức tường hoàn toàn bằng kính, nhìn ra toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn.
“Chỗ này lạ quá… Em sợ…”
Kỷ Thừa cười khẽ. Anh cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, rồi ngồi xuống bên cạnh, đè lên người cô. “Em không phải sợ. Em chỉ là chưa quen thôi. Anh ở đây với em, em sợ cái gì?”
Anh cúi xuống, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Hơn nữa, ở đây chúng ta có thể thử nhiều thứ mới. Em có muốn đổi ‘chỗ’ làm tình không, bảo bối?”
Trái tim Tưởng Hân như rơi xuống vực. “Không…”
“Kỷ Thừa… đừng ở đây… đừng ép em!” Cô hoảng hốt đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra.
“Anh không ép em.” Anh cười, bắt lấy hai cổ tay cô, ghì chúng lên đệm sô pha. Bàn tay còn lại của anh bắt đầu cởi từng cúc áo của cô. “Anh đang giúp em ‘thả lỏng’.”
Chiếc áo len mỏng bị kéo lên, làn da trắng nõn của cô lộ ra trong không khí lành lạnh. Cô run rẩy, nước mắt bắt đầu ứa ra.
“Hu hu… Kỷ Thừa… van anh…”
“Suỵt… Ngoan nào.” Anh thì thầm. “Em càng khóc, anh càng hưng phấn đấy.”
Bàn tay to lớn của anh trượt xuống, không thèm cởi quần lót của cô mà áp thẳng lòng bàn tay lên lớp vải mỏng manh che lấy vùng tam giác bí mật. Anh ấn nhẹ.
“Ưm…” Tưởng Hân rên rỉ, cơ thể co giật theo bản năng.
“Thấy chưa? Ẩm ướt cả rồi.” Anh bắt đầu dùng ngón tay, cách một lớp vải, chậm rãi xoa nắn hạt nhân nhạy cảm của cô. “Miệng em nói dối, nhưng tiểu huyệt của em thì thành thật hơn nhiều.”
“Không… A… Dừng lại… Bỏ tay ra…” Cô vặn vẹo, cảm giác kích thích xấu hổ ập đến khiến cô muốn phát điên.
“Miệng em nói ‘không’, mà nó lại co bóp kẹp lấy ngón tay anh này?” Anh cười gằn.
Tiếng khóa thắt lưng vang lên “cạch” một tiếng khô khốc. Anh kéo khóa quần mình xuống. Sự thô bạo quay trở lại. Anh xé toạc chiếc quần lót mỏng manh của cô.
“Chúng ta… có thể không làm được không?” Cô cầu xin trong tuyệt vọng.
“Không thể.” Anh gằn giọng. “Anh nhịn cả ngày rồi. Em không làm anh ‘ra’, anh sẽ sinh bệnh mất.”
Anh nắm lấy cự vật khổng lồ đã cương cứng đến đáng sợ của mình, nhắm thẳng vào lối vào non nớt, khô khốc của cô.
Tưởng Hân cảm nhận được hơi nóng kinh người, cô hoảng sợ cố nhổm mông lên né tránh. “Không! Nó to quá… Em chịu không nổi đâu… Sẽ rách mất… Hu hu…”
Sự kháng cự của cô chọc giận anh.
“Em lại không ngoan rồi.”
Anh gầm lên, nắm chặt lấy hông cô, không một chút báo trước, dùng toàn bộ sức lực của hông ấn mạnh cô ngồi xuống.
“A… Á… Á… Á!”
Tưởng Hân thét lên một tiếng xé lòng. Cảm giác như bị một thanh sắt nung đỏ xuyên thủng. Cơn đau buốt khiến cô co giật, móng tay cào sâu vào da tay anh.
“Trướng… trướng quá… Đau…” Cô khóc nấc, đập loạn xạ vào vai anh.
Anh mặc kệ. Anh ghim chặt cô, bắt đầu thúc hông một cách tàn nhẫn. Anh lật cô lại, ép cô quỳ trên sô pha, từ phía sau mà ra vào.
“Hu hu… anh… anh bắn vào rồi…!” Cô cảm nhận được dòng dịch nóng hổi của anh phun ra.
Kỷ Thừa gầm lên một tiếng thỏa mãn. Anh cắn mạnh vào bả vai cô, siết chặt lấy eo cô, tiếp tục bắn sâu vào tận cùng cơ thể cô.
“Đúng vậy,” anh thở dốc bên tai cô, “Anh bắn hết vào cho em. Phải để em mang thai con của anh. Mang thai rồi, em sẽ không thể trốn khỏi anh được nữa. Em sẽ phải ngoan ngoãn kết hôn với anh.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận