Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chiếc nhẫn kim cương
Cô lịm đi trên ghế sô pha, cả người dính đầy mồ hôi và dịch thể. Anh bế cô vào phòng tắm, xối nước ấm lên thân thể mềm oặt của cô.
“Ngoan, đừng khóc nữa. Mắt sưng hết rồi.”
Anh quỳ xuống, cẩn thận dùng ngón tay thon dài, móc sâu vào bên trong cô, lấy ra từng dòng tinh dịch trắng đục. Tưởng Hân run rẩy, xấu hổ nhưng không còn sức phản kháng.
“Em không muốn ở đây…” Cô thút thít, bám lấy cánh tay anh. “Chỗ này lạ quá, em sợ… Đừng… đừng trói em nữa, van anh…”
Kỷ Thừa nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Con mồi đã bị dọa đến mức này, có lẽ không cần dùng đến xích sắt nữa.
“Được.” Anh nói, giọng quả quyết. “Anh không trói em nữa.”
Anh lau khô người cô, bế cô vào phòng ngủ chính. Chiếc giường lớn vô cùng xa lạ. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cho đến khi cô thiếp đi vì kiệt sức. Anh ngắm nhìn cô ngủ, rồi cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên, hôn lên chiếc vòng ngọc mà mẹ anh đã đeo cho cô. Đó là vật đính ước. Cô đã là người của anh.
Sáng hôm sau, Tưởng Hân tỉnh dậy, cả người đau nhức. Kỷ Thừa không có ở bên cạnh. Một nỗi sợ hãi còn lớn hơn cả bị trói ập đến. Anh bỏ cô đi rồi sao?
“Kỷ Thừa!” Cô hoảng hốt gọi. “Anh đâu rồi?”
Cửa phòng mở ra. Anh bước vào, trên tay là một khay đồ ăn sáng và một bình hoa hồng đỏ thắm.
Tưởng Hân vỡ òa. Cô lao ra khỏi giường, sà vào lòng anh. “Em… em tưởng anh đi rồi…”
Kỷ Thừa bật cười, xoa đầu cô. “Đi đâu được? Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho vợ tương lai.” Anh đặt bình hoa lên bàn. “Hôm qua thấy em nhìn hoa hồng của mẹ anh, anh nghĩ em thích chúng.”
“Em… thích.” Cô đỏ mặt.
“Thích là tốt rồi.” Anh ôm cô ngồi xuống giường. Giọng anh bỗng trở nên nghiêm túc. “Vậy, Hân Hân, hôm nay em có muốn đi đăng ký kết hôn với anh không?”
Cô sững sờ. “Kết… kết hôn?”
Không đợi cô trả lời, anh lấy từ trong túi ra một hộp nhung nhỏ. Anh mở ra. Một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ. Anh không hỏi ý cô. Anh cầm lấy bàn tay cô, đeo thẳng chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Tưởng Hân giật mạnh tay lại theo phản xạ. “Không! Em không cần! Em…”
Sắc mặt Kỷ Thừa tối sầm ngay lập tức. Anh siết lấy cằm cô, ép cô ngẩng lên. “Em vừa nói ‘không’?”
“Kỷ Thừa…” Cô sợ hãi. “Em… em chưa chuẩn bị tâm lý… Cho em thêm thời gian, làm ơn…”
“Thời gian?” Anh cười gằn. “Em cần bao nhiêu thời gian nữa? Năm năm qua chưa đủ sao?” Anh chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô. “Em nghe cho rõ đây. Em không cần chuẩn bị gì cả. Em chỉ cần ngoan ngoãn. Dám tháo chiếc nhẫn này ra,” anh ghé sát vào tai cô, “anh lập tức trói em lại. Lần này không chỉ trói chân, mà trói cả tay lẫn chân vào bốn góc giường. Em hiểu chưa?”
Tưởng Hân nín bặt, run lẩy bẩy.
Anh cúi xuống, nghiền nát môi cô bằng một nụ hôn trừng phạt. Anh cắn mút, xâm chiếm khoang miệng cô một cách thô bạo, cho đến khi cô gần như ngạt thở mới buông ra.
Anh liếm vệt nước bọt bên mép cô. “Em là của anh. Kết hôn chỉ là vấn đề sớm muộn. Và anh không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận