Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Vì vậy, họ đã ký một bản hợp đồng hôn nhân, giống như ký một thỏa thuận hợp tác trao đổi nguồn lực.

Không tình yêu, không ràng buộc, và không kịch tính.

Caroline sống trong một ngôi nhà cũ ở khu Upper East Side và trở về Connecticut thăm mẹ vào cuối tuần. Trần Vệ Đông sống tại căn hộ trên tầng chót của một tòa nhà cao tầng. Hai người chỉ xuất hiện cùng nhau khi tham dự các sự kiện được chỉ định. Lúc ở riêng, họ lịch sự, xa cách, nhưng chưa từng vượt rào.

Thỉnh thoảng Caroline sẽ nhắn tin vào đêm khuya: “Ba muốn xem anh phát biểu vào cuộc họp thường niên, ngày mai mặc vest xám nhé.”

Anh sẽ trả lời: “Ok, cứ sắp xếp đi.”

Giống như một thư ký của sếp, điềm tĩnh, chính xác và hiệu quả.

Cô không can thiệp vào đời tư của anh, anh cũng không can thiệp vào các mối quan hệ của cô. Cô cảm ơn anh tại lễ tốt nghiệp trường Luật, anh đã giúp cô trả lời các câu hỏi của giới truyền thông tại buổi tiếp tân của thành phố, họ giống như hai đồng minh đang âm mưu trong khuôn khổ hệ thống.

“Hôm nay thị trưởng đã nhắc đến tên anh trong bữa tiệc tối, nói rằng báo cáo đề xuất dự án rất ‘aggressive’.” Cô nói: “Ông ấy thích điều này.”

Trần Vệ Đông lấy một bát cơm, nhàn nhạt trả lời: “Có bốn điểm tái chế và hai khoản phí dọn dẹp ẩn trong ngân sách, ông ấy không thấy được, thích là được.”

Cuộc trò chuyện giữa họ kết thúc ở đó. Caroline tắt laptop rồi mặc áo khoác:

“Tối nay em không về.”

“Đi đường cẩn thận nhé.”

“Anh cũng vậy.”

Gia đình họ Trần có một căn nhà ba tầng đơn độc ở Long Island, ba mẹ anh nhất quyết không bán, mỗi tháng anh sẽ về một lần, mỗi lần đều giống như đi làm công vụ bình thường.

Hôm nay trở về, căn nhà cũ vẫn gọn gàng và ngăn nắp như thường lệ. Mẹ anh nấu canh bí đao sườn heo, ba anh ngồi trên ghế sofa xem chương trình “News Network” phát sóng trên kênh miền Đông nước Mỹ.

“Mẹ con nói con không đến nhà con bé kia.” Ba Trần lạnh lùng nói.

“Con có nhà.” Trần Vệ Đông bình thản nói.

“Con bé Caroline đó ư? Ai cũng biết nó là…”

Ba Trần hạ giọng, “Con nghĩ chúng ta mù hay sao? Đây không phải chuyện vui đùa, mà làm bậy.”

Trần Vệ Đông uống canh, không nói lời nào.

“Con cũng hơn ba mươi rồi, vẫn không chịu sinh một đứa con, về sau ba mẹ đi rồi, người hương khói cho con …”

“Con không định sinh con.”

Anh nói:”Con sẽ không để hai người kiểm soát cuộc sống của con nữa.”

Động tác đang gắp đồ ăn của mẹ anh dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Vệ Đông, chúng ta không muốn ép con… nhưng con đừng quá tuyệt tình.”

Trần Vệ Đông im lặng, anh biết lòng mình đã lạnh, việc di dân hồi trẻ đã đè ép cảm xúc của anh, sau khi tiếp quản, anh đã quen với hiệu quả, cũng không còn tin vào bất kỳ bản năng tình cảm gia đình nào nữa – chỉ có hợp đồng, chỉ có giao dịch.

Nhưng anh không nói ra, chỉ nói: “Đừng đợi, tối nay con có cuộc họp.”

Lý Nam Chi đứng trước máy in trong ký túc xá, nhìn tờ giấy trước mặt ngày càng dài ra – đó là ngân sách học phí để nộp đơn vào Columbia JD ( Chương trình Tiến sĩ Luật Trực tiếp của Đại học Columbia) học phí hàng năm là 70.000 đô la Mỹ, cộng thêm tiền ăn ở, sách vở và sinh hoạt phí, tổng cộng gần 300.000 đô la Mỹ.

Ngón tay cô bé nhẹ run.

Cô bé đem tờ giấy đó về nhà, do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Mẹ ơi, nếu con… không học Đại học Columbia, cứ học ở SUNY cũng tốt.”

Lý Tuyết đang gọt táo, tay dừng một chút: “Vì sao?”

“Quá đắt ạ.” Cô bé hạ giọng nói: “Hình như con đang mơ.”

Lý Tuyết im lặng một lát rồi đặt dao xuống, ngồi đối diện cô bé.

“Con còn nhớ những ngày tháng đó, lúc chúng ta chờ tên buôn người ở Mexico không?”

“Có nhớ.” Nam Chi gật đầu.

“Con bị sốt, mẹ cõng con đi 3 ki lô mét, giày cũng hỏng nên mẹ đi chân trần, có người trộm cặp sách của con, mẹ cầm dao đuổi theo, vì sao mẹ phải làm như vậy?”

Bình luận

Để lại bình luận