Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Lý Nam Chi không nói gì, vành mắt hồng lên.

“Không phải vì gan mẹ lớn, vì mẹ biết, một khi mình dừng lại, con sẽ ngã xuống.”

Lý Tuyết nắm lấy tay cô bé: “Con đừng nghĩ đến tiền, mẹ sẽ làm thêm nhiều hơn, nếu không đủ…mẹ cũng có thể…thử tìm người kết đôi.”

Giây phút ấy, lần đầu tiên Lý Nam Chi cảm giác được, đằng sau sự quật cường của mẹ mình, ẩn giấu một sự dịu dàng khiến người ta đau xót.

Vài ngày sau, Lý Tuyết làm tình nguyện viên tại một sự kiện từ thiện của cộng đồng người Hoa ở Queens. Cô đeo găng tay, hướng dẫn đám đông đi vào trong, bưng bê những xuất cơm hộp, động tác lưu loát, vẻ mặt bình thản. Cô mặc một chiếc áo gió đã cũ, tóc buộc sau đầu, sạch sẽ, điềm đạm, nhìn qua không bắt mắt nhưng ai cũng không thể rời mắt.

Cô không biết rằng , phía bên kia đường, trên sân thượng của một tòa nhà thương mại đang xây dựng, có một ánh mắt đang nhìn mình.

Ban đầu Trần Vệ Đông đến thị sát dự án, phối hợp với chính quyền thành phố Queens cải tạo một con phố thương mại. Anh đứng bên bục quan sát tạm thời, ánh mắt lướt qua đám đông bên dưới rồi đột nhiên dừng lại.

Bóng lưng của một người phụ nữ khiến tim anh bỗng thắt lại.

Gió thổi qua gấu áo gió, cô đưa tay cài lại khóa dây ở cổ tay áo, động tác này… anh nhớ rõ.

Anh không xác nhận, cứ đứng đó, gân trên trán hơi nảy lên, một cơn đau nhói quen thuộc xuyên thấu từ làn da đến tận xương tủy.

Buổi tối, sau khi trở về văn phòng, anh ra lệnh cho thư ký đem danh sách nhân viên làm công trong ngày đến, khi tìm thấy tên này, ngón tay anh khựng lại:

XUE LI.

Lý Tuyết

Trong giây lát, hơi thở của anh như ngừng lại.

Cái tên đã chôn vùi trong tuổi thanh xuân của anh, hơn mười năm chưa từng được nhắc đến, như một chiếc chìa khóa gỉ sét, đột nhiên được cắm vào cánh cửa anh đã khóa chặt.

Phía sau cánh cửa, là một con người khác của anh.

Mùa thu, một năm sau thiên niên kỷ.

Tại trường THPT trọng điểm ở một thành phố hạng ba thuộc tỉnh Giang Tô. Đồng phục của trường là đồng phục thể thao màu xanh trắng, chất vải đã cũ, dày đến mức khiến người ta khó thở vào mùa hè. Học sinh THPT sống trong ký túc xá, sáu người một phòng khép kín, giờ tự học buổi tối kết thúc vào lúc mười giờ, cửa ra vào được kiểm soát nghiêm ngặt.

Lý Tuyết là kiểu học sinh con nhà người ta – ngoan ngoãn, không ồn ào, luôn đứng trong top mười của khối. Cô đeo kính, thích buộc tóc cao sau đầu, không bao giờ tham gia hoạt động của hội học sinh hay đài phát thanh, lúc nào cũng ngồi yên lặng đọc sách trong giờ học. Người khác nói cô thật kiêu ngạo, nhưng cô rất lười phải giải thích.

Gia đình cô rất bình thường, thậm chí là nghèo khó. Ba mẹ cô mở một tiệm bán mì ở ngoại ô, mỗi ngày cô thường mang cơm trưa đến trường thay vì ăn ở căng tin. Bài tập tiếng Anh mà cô viết giống như được in ra, giáo viên khen ngợi ba lần, nên không ai dám bắt nạt cô, cũng chẳng thân thiết với ai.

Cho đến khi Trần Vệ Đông chuyển đến.

Đó là vào một buổi sáng gần kỳ thi tuyển sinh chung, hiệu trưởng phá lệ chấp thuận cho con trai của một doanh nhân chuyển đến lớp – từ lớp thực nghiệm sang lớp tên lửa. Ai cũng biết đây là một người nhờ vào mối quan hệ.

Lúc vào cửa, Trần Vệ Đông mặc đồng phục mới, đi đôi giày Air Jordan phiên bản giới hạn. Đồng hồ của anh không phải là đồng hồ điện tử bằng nhựa mà học sinh thường đeo, mà là chiếc đồng hồ cơ Casio. Anh rất cao, ánh mắt lười biếng, nhìn qua có vẻ côn đồ.

Không ai ngờ rằng anh lại đứng thứ hai trong kỳ thi toán hàng tháng, làm đúng tất cả các câu hỏi tiếng Anh, thậm chí còn giành giải ba cuộc thi hóa học cấp tỉnh – anh hoàn toàn không phải là người nhờ vào mối quan hệ, mà là một người thật sự xuất sắc.

Ban đầu, anh không nói lời nào, ngồi ở bàn cuối cuối cùng bên cửa sổ, sau đó đổi chỗ nên anh ngồi cạnh Lý Tuyết.

Bình luận

Để lại bình luận