Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Bốn giờ sáng, mưa rơi ngoài cửa sổ.

Cô bọc khăn tắm ngồi trên mép giường, không bật đèn. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ro ro phát ra từ chiếc điều hòa cũ kỹ.

Anh ngủ rất ngon, sắc mặt bình thản, hơi thở dài, như một đứa trẻ làm sai điều gì đó nhưng không hề hối hận.

Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh hồi lâu, ban đầu ánh mắt lạnh băng, nhưng dần dần trở nên mơ hồ.

Cô cảm thấy bản thân mình như bị lột da, như bị nhẹ nhàng cắn một cái- đau đớn, tê dại, cô không thể phân biệt được đó là hận thù hay xấu hổ.

Anh nói đúng, cô xác nhận mình đã động lòng, nhưng cũng không ngờ người khiến mình rung động lại tiếp cận theo cách này.

Một khắc đó cô thực sự muốn hận anh, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác nặng trĩu kéo lại – không phải là không buông xuống được, mà là không cam lòng.

Cô không cam lòng vì mình vẫn có ý dựa dẫm vào anh một chút, chỉ một chút, muốn anh có trách nhiệm một chút.

Cô nhẹ nhàng mặc quần áo vào, đóng cửa nhẹ nhàng không một tiếng động. Gió lạnh ngoài hành lang ùa vào, cô ôm cặp sách đừng đó một lát, rồi chậm rãi bước xuống cầu thang.

Cô tự nhủ, từ giờ trở đi, người này không đáng để cô động lòng nữa.

Nhưng cô không nhận ra rằng, lòng mình đã động, vẫn còn đó.

Hai người ngồi ở hàng cuối của lớp, bên cạnh cửa sổ.

Nhà Lý Tuyết không có điều kiện tặng quà cho thầy giáo, nên dù điểm số cao, cô vẫn được xếp vào hàng bảo vật phong thủy ngồi hàng cuối cùng.

Trần Vệ Đông phải chủ động nói với chủ nhiệm lớp là mình muốn ngồi cùng Lý Tuyết.

Ngoài cửa sổ là sân chơi quen thuộc, với hàng cây bạch dương đâm chồi nảy lộc, gió thổi bay những chiếc lá xanh rơi đầy mặt đất.

Lý Tuyết chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rung động vào thời điểm mấu chốt như thế này, trong giờ nghỉ giải lao, lúc nhìn Trần Vệ Đông cúi đầu sửa bài toán cuối kỳ, cô bỗng hiểu được nhịp tim đập nhanh là như thế nào.

“Đừng ngắm anh nữa, nhìn lên bảng.”

Anh không ngẩng đầu lên chỉ thuận miệng nói một câu, còn bồi thêm bên tai cô:

“Anh mà cúi đầu, là em ngây ngốc.”

Gò má cô nóng bừng, cúi đầu đọc sách từ vựng tiếng Anh, không dám nói lời nào. Nhưng anh lại cười hai tiếng, vẽ một biểu tượng móc câu lên bảng từ vựng của cô.

“Sau khi em học thuộc lòng mấy câu này, anh sẽ đãi em một chén chè ngọt.”

Trong giờ toán, Trần Vệ Đông thì thầm vào tai cô.

“Sau khi chúng ta kết hôn, em phải sinh hai đứa, anh cảm thấy…một cậu nhóc cùng một cô bé khá tốt, sinh càng nhiều càng tốt, dù sao nhà anh cũng nuôi được.”

Cô sửng sốt, vành tai nóng bừng, chiếc com-pa trong tay chút nữa rơi xuống đất.

“Ai, ai nói em muốn sinh?” Cô hạ giọng xuống thấp đến mức không phân biệt được đang tức giận hay là xấu hổ.

Anh cười như đắc thắng: “Vậy thì sinh hai đứa đi, anh chăm con trai, em chăm con gái, anh không tranh đâu.”

“Còn nói nữa không thèm để ý đến anh.”

Cô quay đầu lại, giả vờ nghiêm túc vẽ biểu đồ, nhưng trái tim lại đập loạn xạ không thể kiểm soát. Anh cúi lại gần viết một câu lên giấy nháp của cô: “Vậy bàn xong rồi.”

Cô không ngoảnh lại, lén xé tờ giấy kẹp vào góc trong cùng của sách giáo khoa toán.

Tan học ngày đó, bầu trời xám xịt, cây bạch dương bên sân chơi đã rụng hết lá. Họ sánh bước bên nhau trên đường về nhà, không ai nói chuyện, nhưng cũng chẳng ai đeo tai nghe.

Gió thổi qua lưng áo đồng phục của cô, anh đột nhiên đưa tay kéo lại, nói: “Chậm lại, anh chưa đi đủ.”

Cô không để ý đến anh, chỉ lặng lẽ chậm bước chân.

Từ hôm đó trở đi, họ càng trở nên thân mật hơn, nhưng cũng càng cẩn thận hơn.

Anh sẽ đưa cho cô những chiếc bánh trứng lén đem về từ căng tin trong giờ ra chơi, cô sẽ giả vờ in thừa đề thi thử đưa cho anh trong giờ tự học buổi tối.

Giờ nghỉ trưa, họ sẽ ra một góc cầu thang nằm dựa vào tường cùng nhau tắm nắng. Thỉnh thoảng anh lại nằm trên chân cô, nói: “Sau này em làm kế toán, anh sẽ mở công ty cho em.”

Bình luận

Để lại bình luận