Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Cô cô độc, hoảng loạn, nhưng vô cùng kiên định.

Họ không biết rằng số phận đã lặng lẽ rẽ sang một hướng khác. Và mùa hè năm mười tám tuổi ấy sẽ trở thành ranh giới chia cắt cuộc đời cô.

Cuối cùng Lý Tuyết vẫn đi thi đại học.

Cô mặc bộ đồng phục học sinh đã được giặt sạch sẽ, ra vào phòng thi như một u linh. Chiều ngày 8 tháng 6, cô nộp bài thi sớm hơn mười phút, lúc rời khỏi phòng thi, ngoài trời khô nóng không một cơn gió.

Cô không về nhà mà đi vòng quanh sân trường, đi đến con hẻm cũ – nơi cô và Trần Vệ Đông đã lén ăn mì gói.

Cô ngồi xổm bên tường, nắm chặt bút chì, ngồi đó bất động suốt hai tiếng đồng hồ.

Cô làm bài thi rất tốt.

Vào ngày công bố kết quả thi, Trưởng khoa Đào tạo nói với cô: Xếp hạng 15 toàn thành phố, đủ để vào bất kỳ trường đại học C9 nào, Thanh Hoa, Phục Đán, hay Chiết Giang – năm đó, cô là người có cơ hội tốt nhất để rời khỏi thành phố này.

Nhưng cô không điền gì cả.

Không phải vì không muốn đi, mà vì cô biết, cô không thể đi được.

Tối hôm đó, ba cô đưa điện thoại cho cô với vẻ mặt phức tạp: “Ngân hàng gọi đến, nói có một khoản tiền dư… 30 vạn trong tài khoản của con.”

Cô sửng sốt, bấm vào tờ biên lai chuyển tiền – người chuyển: Công ty Xây dựng – Trần Kỳ Lâm.

Cô đã hiểu.

Cô không khóc hay phát điên, mà chỉ ngồi xuống chuyển tiền vào tài khoản tiết kiệm cố định, rồi đứng dậy xé nát tờ đơn xin nhập học, ném vào bếp than.

Cô biết đây không phải quyết định của riêng Trần Vệ Đông, mà là của cả gia đình, những người đã rút lui khỏi cuộc đời cô một cách gọn gàng và sạch sẽ.

Thậm chí cô còn không biết Trần Vệ Đông có biết cô đang mang thai hay không. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Cô là một cô gái bản lĩnh, nhưng xương cốt cũng sẽ đói khát và sợ hãi. Cô đang mang thai, không thể về nhà, cô không dám tiết lộ bí mật này với bất kỳ ai.

Mỗi đêm khuya, cô đều tự hỏi: Nếu mình nói “Em có thai”, liệu anh ấy có quay lại không?

Nhưng cô đã không gọi cuộc điện thoại đó.

Bởi vì cô sợ anh sẽ quay lại không phải với tư cách là anh, mà là một kẻ có tội, sợ anh sẽ nói “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” nhưng lại chẳng có cách nào khác, sợ rằng anh sẽ nói: “Anh xin lỗi” và cô sẽ tha thứ cho anh.

Cô không muốn như vậy.

Cô cắn răng chịu đựng, cô thuê một căn phòng đơn ở một ngôi làng gần thành phố, làm kế toán bán thời gian cho người khác mặc dù chỉ tốt nghiệp phổ thông. Lúc bị ốm nghén nặng, cô sẽ ngồi xổm nôn trong nhà vệ sinh rồi đỡ tường đứng lên để tiếp tục công việc.

Ba tháng sau, bà mối giới thiệu một người đàn ông.

Anh họ Lý, làm thợ mộc, ngoài ba mươi tuổi, ba mẹ mất sớm, tính tình thành thật, không hỏi han gì về quá khứ. Cô nhìn bụng bầu nhô lên của mình, nói: “Tôi không khỏe, không thể sinh con được nữa.”

Người đàn ông nói: “Không sao, tôi chỉ muốn có người bên cạnh.”

Họ đã có giấy chứng nhận kết hôn nhưng không tổ chức tiệc cưới. Cô ngồi trong buồng chụp ảnh ở Cục Dân chính, mặc váy cotton, trong ảnh, gương mặt cô tái nhợt, lông mày hơi nhăn lại, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn mê mù.

Đứa bé chào đời là một bé gái, tiếng khóc của cô bé rất to. Cô bế con gái nhỏ đứng bên cửa sổ. Ánh nắng chiếu qua, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ đôi mắt kia – rất giống Trần Vệ Đông.

Trái tim đập mạnh, nhưng cô không khóc.

Cô đặt tên cho đứa bé là Lý Nam Chi. Lý là họ của cha dượng, Nam Chi là một loài cây mà cô thích, mùa hè sẽ nở hoa, có hương thơm thanh khiết, có thể chịu được nắng gió.

Những năm tháng đó, cô sống như rễ cây ngâm nước, cứng đờ, trầm mặc, không dám nhúc nhích. Cô chưa bao giờ cãi nhau với người đàn ông kia, cũng chưa bao giờ nói lời yêu. Người đàn ông đó không hỏi, cũng không ép buộc, mỗi ngày anh ấy đều đi làm, tối về tự nấu mì, chưa bao giờ làm liên lụy đến cô.

Bình luận

Để lại bình luận