Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

Một lần cô bị sốt vào ban đêm, người đàn ông đó nắm tay cô ngồi ở mép giường, nói:

“Em không cô đơn đâu.”

Cô chịu đựng rất lâu, cuối cùng đêm đó cũng đã khóc. Không phải vì cảm động, mà là cảm thấy xấu hổ. Cô cảm thấy mình đã lừa dối một người đàn ông tốt, lợi dụng lòng tốt của người khác để lấp đầy khoảng trống của riêng mình.

Cuộc hôn nhân của họ rất êm đềm, không sóng gió, không gần gũi. Cô nấu ăn, anh sửa sang nhà cửa, cô chăm sóc con gái, anh dọn dẹp bàn ghế. Họ như hàng xóm ban ngày, như bạn cùng phòng ban đêm, ai cũng không động chạm vào ai.

Cô chưa bao giờ nói với anh rằng đứa trẻ không phải của anh. Anh cũng chưa bao giờ hỏi.

Sau đó, anh gặp tai nạn trong một dự án, trượt chân ngã vào khe nứt của tòa nhà, hôn mê ngay tại chỗ, qua đời chỉ sau một đêm được cứu chữa. Công trường đã bồi thường 20.000 nhân dân tệ, nhưng cô không lấy một xu nào, cô quyên góp tất cả cho trường tiểu học trong làng anh.

Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn con gái đang ngủ say. Ngoài cửa sổ, những hạt mưa phùn lất phất, hình ảnh phản chiếu trên tấm kính, cô nhìn bản thân mình – tóc tai bù xù, mặt mũi tái nhợt, ánh mắt xa lạ.

Cô như một cô hồn đang lạc lối.

Cô nhẹ giọng nói với chính mình: “Bây giờ, cần phải đi thôi.”

Không phải cô không cảm thấy đau đớn, chỉ biết rằng đau đớn cũng chẳng thay đổi được gì.

Những thứ cô đáng lẽ phải có được- trường học danh tiếng, thành phố, tình yêu và bản thân – đều đã chết sạch khi cô mười tám tuổi.

Và cô không trách bất cứ kẻ nào.

Nhất là, cô không còn trách Trần Vệ Đông.

Mỗi ngày Lâm Trạch tan làm lúc 9:30 tối. Anh là giám đốc khu vực của một công ty logistics Trung Quốc. Ban ngày điều phối hàng hóa, đêm kiểm tra hàng, làm việc cả cuối tuần. Anh có vẻ ngoài điềm tĩnh ấm áp, như đã bị hiện thực bào mòn, bình thản, kín đáo, không hỏi han quá nhiều.

Lần đầu tiên Lý Tuyết đến nhà Lâm Trạch là để trả hộp cơm trưa. Anh nấu một nồi canh sườn heo rong biển: “Hôm qua tôi nấu nhiều qua, vẫn còn nên cho em.”

Cô nói cảm ơn, anh nói: “Lần sau em có thể dẫn Nam Chi đến đây, nhà tôi có TV lớn, có thể xem thời sự.”

Cô mỉm cười, nụ cười không mang ý động lòng, mà dịu dàng như đã lâu không gặp.

Dần dần, hai người bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Anh đưa cô cùng con gái đi khám răng, giúp cô đăng ký tài khoản trợ cấp xã hội, cùng nhau đến chợ sáng Flushing mua tôm giảm giá. Anh chưa bao giờ nhắc đến từ “ràng buộc” và cũng chưa bao giờ vượt qua giới hạn, sự đồng hành ổn định, chu đáo và nhất quán, phát triển theo hướng bạn bè.

Một thời gian sau cô cũng dần thả lỏng, lần đầu tiên cho phép mình thể hiện sự mệt mỏi trước mặt Lâm Trạch. Khi cô hoàn thành công việc thứ ba, về nhà với mùi nước lau sàn trên người, anh sẽ nói: “Em ngồi đi, tôi đi lau bàn.”

Tối hôm đó sau khi rửa bát xong, Lý Tuyết dựa vào cửa bếp nhìn anh sửa bàn phím máy tính cho Nam Chi. Anh đeo kính, ánh mắt chăm chú, tia sáng chiếu lên những sợi tóc bạc trên đầu anh, có vẻ tĩnh lặng cùng chân thật.

Cô chợt nghĩ: Nếu năm mười tám tuổi mình gặp được một người như vậy, liệu cuộc đời mình có khác không?

Nhưng cuộc đời không có nếu.

Cô cảm động, không phải kiểu rung động vì tình yêu, mà là một cảm giác bình yên như có bến đỗ.

Đêm đó, trời đổ cơn mưa nhẹ, vì tan làm quá muộn nên cô bỏ lỡ tàu điện ngầm. Lâm Trạch nói:

“Tối nay em ngủ lại đây, có thể kéo sô pha ra.”

Cô gật đầu, thay một chiếc áo phông sạch sẽ mà Lâm Trach đưa cho, trở về phòng khách sau khi tắm xong, anh đưa cô một cốc nước nóng, hai người lặng lẽ ngồi đối diện bàn trà, không ai nói gì. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Em sợ tôi phải không?”

Cô lắc đầu.

“Nếu em không muốn – cũng không sao.”

Bình luận

Để lại bình luận