Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Cô ngước nhìn anh, nhẹ nói: “Không phải là không muốn. Chỉ là… không xác định có đáng giá để tin tưởng hay không.”

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cốc xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không gần quá. Cô từ từ nghiêng người qua, đặt trán mình lên vai anh.

Sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ động tác hay lời nói dư thừa. Anh nhẹ chạm vào cô, như sợ đánh rơi một thứ gì đó dễ vỡ, lúc anh hôn cô, cô nhắm mắt lại, tay run rẩy đặt lên lưng anh. Giữa họ không có sự gấp gáp, chỉ có sự kiềm chế ăn ý, quá trình này rất chậm, thậm chí cô còn rớm nước mắt, anh dừng lại, ôm cô hỏi: “Không thoải mái?”

Cô lắc đầu, chỉ nói một câu: “Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đến gần ai được nữa.”

Sau khi kết thúc anh kéo chăn cho cô, ngồi đó thật lâu, nói: “Em rất dũng cảm.”

Cô không trả lời, chỉ vùi đầu vào đầu gối, hàng mi rung rẩy ánh nước.

Cùng lúc đó, cuối cùng Trần Vệ Đông cũng xác nhận được thân phận của cô.

Ngày đó, dự án cải tạo tòa nhà cũ mà nhóm hợp tác với Chính quyền thành phố Queens bước vào giai đoạn nghiên cứu xã hội. Anh vô tình mở một bức ảnh chụp hoạt động đó – nhìn thấy cô đang đứng trong góc phòng, tay dọn dẹp một thùng nước khoáng.

Anh nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh không dám liên lạc trực tiếp với cô. Đầu tiên anh nhờ người tìm hiểu xem cô sống ở đâu, làm nghề gì và đã kết hôn chưa. Sau đó, anh biết được cô dẫn theo một cô con gái, họ Lý, 17 tuổi, học lực xuất sắc, đang chuẩn bị nộp đơn vào các trường Ivy League.

Anh ngồi trong văn phòng, nhìn đống tài liệu đã được đóng dấu, khớp ngón tay căng cứng. Anh nhớ lại năm đó, một mình cô đứng trong hẻm nhỏ, nói: “Em không cần anh thương hại”, nhớ lại cô ghé trên bàn học sửa bài văn cho anh, nhớ lại hai người ôm chặt nhau trên tấm đệm cũ, khóe mắt cô ánh nước nhưng không rên lên một tiếng.

Bỗng anh cảm thấy ngực mình như có một con dao cùn cứa vào, liên tục cào vào vết thương, không chí mạng nhưng càng lúc càng đau.

Anh cố tình sắp đặt một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Hôm đó, cô vừa tan làm ở một nhà hàng Trung Hoa, đi tàu điện ngầm LIRR về nhà lấy chìa khóa xe giao hàng. Trước cửa hàng tiện lợi trong ga tàu điện ngầm, anh cầm một cốc cà phê bước ra khỏi cửa, va thẳng vào cô.

Cô mặc một chiếc áo khoác công nhân màu xanh navy, tóc buộc thấp gần như buông xõa, quầng thâm dưới mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô vô thức né sang một bên, gần như không liếc nhìn anh một lần.

Anh gọi một tiếng: “Lý Tuyết.”

Cô cúi đầu, bước đi thật nhanh như không nghe thấy anh gọi.

Anh cũng không đuổi theo, chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng cô khuất dần trong đám đông.

Cô đã thay đổi.

Vòng eo không còn thon gọn như trước, bước chân cũng không còn nhẹ nhàng, đường nét gương mặt hằn rõ dấu vết của thời gian. Cô không còn ngẩng đầu khi bước đi, nhìn quanh như luôn đề phòng điều gì đó. Cô vẫn là kiểu phụ nữ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra giữa đám đông. Cho dù mười bảy năm sau, giữa ánh hoàng hôn giữa con phố ẩm ướt ở Queens, cô vẫn có thể khiến anh sững sờ chỉ bằng một cái liếc mắt.

Vẻ mặt thờ ơ kia, thần sắc kiểu “Tôi chẳng nợ ai cái gì” kia, khiến anh không thể rời mắt hơn cả cô nữ sinh đang ôm sách vở và cắn bút ở góc hành lang hồi cấp ba.

Cô đã trở thành một con người khác, nhưng sự quật cường trong xương tủy vẫn không hề thay đổi.

Lần thứ hai, anh chặn cô lại trước cửa một nhà thờ ở Flushing. Cô vừa đưa túi đồ ăn mang về cho tình nguyện viên, lúc quay lại va vào lòng ngực anh.

Cô không kịp đề phòng, anh đã sớm đứng yên.

Anh không tránh ra, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn mời em ăn cơm.”

Cô liếc nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh, cảnh giác, nhưng không hề có ý ghét bỏ hay từ chối.

Bình luận

Để lại bình luận