Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Đây là con gái của anh.

Nhưng giờ đây, người đàn ông bên cạnh, cùng cô bé trưởng thành, lắng nghe cô bé nói chuyện, chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng sự mỏi mệt của mẹ cô bé, người đó không phải là anh.

Trần Vệ Đông đứng bên đường đối diện, hai tay đút trong túi áo gió, mặt lạnh như băng.

Anh đứng mười phút.

Sau đó cũng đi qua, kéo Lý Tuyết, nhẹ giọng nói: “Đi theo anh.”

Lâm Trạch đứng dậy: “Xin hãy tôn trọng cô ấy.”

Trần Vệ Đông không nhìn qua, nói với Lý Tuyết: “Anh không muốn con bé thấy chúng ta cãi nhau.”

Cô im lặng hai giây, rồi nhẹ giọng nói với Lâm Trạch: “Anh đưa Nam Chi về trước đi.”

Nam Chi hơi bất an: “Mẹ…”

Lý Tuyết cười cười về phía cô bé: “Lát nữa mẹ về.”

Cô theo Trần Vệ Đông lên xe, cửa xe vừa đóng lại, cửa sổ xe khép chặt, bên trong yên tĩnh.

Trần Vệ Đông nhìn chằm chằm phía trước, giọng lạnh lẽo: “Em ở cùng anh ta bao lâu rồi?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Anh ta chạm vào em chưa?”

Cô nghiêng đầu liếc anh, cười lạnh: “Anh có tư cách gì?”

Anh không nói lời nào.

Xe đột ngột rẽ vào một con đường riêng ven đại lộ Queens. Anh đỗ xe trước cửa một căn biệt thự đang đóng kín, rồi mở cửa xe.

“Xuống xe.”

Cô không nhúc nhích.

“Đừng để anh nói lần thứ hai.”

Cuối cùng cô cũng theo anh vào nhà.

Ngôi nhà sạch bong không một hạt bụi, như một thế giới riêng tư mà anh đã gìn giữ lâu nay.

Anh đóng cửa, cởi cà vạt, đứng trước mặt cô, nhìn cô thật lâu, ánh mắt mang theo khát vọng cùng phẫn nộ mà cô chưa từng thấy.

‘Em còn nhớ rõ lần đâu tiên em nói yêu anh, là bao giờ không?”

Cô không trả lời.

“Em có nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh đã nói gì không?”

Cô nhắm mắt lại, giọng thì thầm như không thể nghe rõ: “Đừng nói nữa.”

Anh đột nhiên bước tới, nắm lấy cổ tay cô, ép cô vào sau khung cửa sổ kiểu Pháp.

Cô vùng vẫy, lại bị anh ôm chặt lấy.

“Nhiều lần anh đã mơ thấy em.” Giọng anh khàn khàn: “Lần này, anh sẽ không để em chạy thoát nữa.”

“Anh định cưỡng hi*p em sao?”

“Em nghĩ sao cũng được.”

Hơi thở của Lý Tuyết dồn dập, cô cố gắng chống cự lại hành động thân mật của anh. Cơ thể có phản ứng với sự tồn tại của anh, nhưng linh hồn lại càng lùi sâu về. Nước mắt đọng lại nơi khóe mắt nhưng không chảy xuống, cô im lặng chịu đựng, một cuộc chiến thầm lặng diễn ra trong trái tim cô.

Đôi mắt Trần Vệ Đông nóng cháy, với vẻ gần như giận dữ cùng si mê. Lời nói của anh ôn hòa xen lẫn hồi ức, nhưng mỗi một câu nói ra như một vũ khí để giành lại thứ mà anh nghĩ là thuộc về mình. Với anh tình dục không phải vì khoái cảm, mà là để chứng minh sự chiếm hữu, để lại kiểm soát được một cơ thể mà anh đã quá quen thuộc.

Anh nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô lại gần, cơ thể họ va vào nhau. Cô chống cự đẩy tay anh ra.

“Em còn nhớ rõ.” Anh thì thầm, giọng nói gần như không nghe thấy, nhưng lại có chút đắc thắng. Hạt mưa bên ngoài cửa sổ lăn dài trên tấm kính tối màu, phản chiếu sự hỗn loạn trong phòng.

“Đồ lưu manh! Biến thái!!”

Dường như người phụ nữ đang nói gì đó, nhưng miệng cô bị quần lót của mình bịt kín, tay bị áo ngực trói chặt nên không thể cử động, tùy ý cho người đàn ông chơi đùa.

“Quần lót ướt thế này mà em còn nói không muốn.”

“Mèo nhỏ của em mềm mại quá, y như hồi cấp ba, xem ra đàn ông khác cũng không làm em nhiều.”

Nét mặt Lý Tuyết dần chuyển từ giận dữ sang thẹn thùng.

Bàn tay anh lướt nhẹ trên da thịt cô, cố tình lần theo những đường nét quen thuộc.

Sự im lặng của cô là một sự phản kháng, chống cự trước sự kiểm soát trở lại của anh.

Cởi bỏ quần áo, để lộ nơi đã cương cứng.

Người đàn ông đưa cây gậy được tay anh hỗ trợ vào bên trong.

Anh thong thả cùng thận trọng tiến vào cô, mỗi cú thúc như một lời tuyên bố chiếm hữu. Cả căn phòng như nín thở, cơ thể họ chuyển động đồng bộ, như một điệu nhảy được biên đạo bởi ký ức và nhu cầu. Những ngón tay đang nắm chặt của Lý Tuyết bộc lộ sự khẩn trương, ánh mắt Trần Vệ Đông không rời khỏi cô, tìm kiếm sự công nhận mà anh cho rằng nên có được.

Bình luận

Để lại bình luận