Chương 19

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 19

“Anh hi vọng em có thể biết mình muốn trở thành người như thế nào – không phải vì người khác, mà vì chính bản thân mình.”

Mối quan hệ của họ nhẹ nhàng, như cơn gió lướt qua vào một buổi chiều mùa xuân. Cô bé không hề kháng cự.

Nhưng cô bé hiểu rõ hơn ai hết, dưới sự ấm áp đó, vẫn còn một vết nứt trong trái tim cô vẫn chưa lành.

*

Sau khi chuyển đến căn hộ mới do Trần Vệ Đông sắp xếp, điều kiện sống cũng được cải thiện.

Cô bé có một phòng học riêng, thường xuyên học thêm các lớp ngoại khóa, cùng các nguồn lực để nộp đơn vào đại học. Mẹ cô vẫn im lặng, mỗi ngày nấu ăn đúng giờ, đưa đón cô đi học, như không có chuyện gì xảy ra.

Cô bé biết, sau “bữa tối” đó, có điều gì đó đã thay đổi mãi mãi.

“Sao anh lại muốn như vậy?”

Giọng Lý Tuyết lạnh lùng sắc bén như dao cứa vào tấm kính.

Trần Vệ Đông đứng trước cửa sổ, không nói một lời.

“Anh đã kết hôn rồi đúng không?” Cô tiến lại gần hơn một bước, mắt đỏ hoe:

“Anh đã có vợ con, sao giờ lại tìm em, bồi thường? tò mò? chiếm hữu?”

Anh nhìn cô, ánh mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp gần như tan vỡ.

“Trước đây anh đối xử với em thế nào? lúc đó em mới mười tám tuổi, anh là người duy nhất mà em tin tưởng, anh nói sẽ cưới em, nhưng tại sao anh không quay lại?”

“Anh nói anh yêu em, nhưng một câu: “Em có sao không?” cũng không có”

“Ban đầu anh dụ dỗ em, giờ lại cưỡng hi*ep em, bây giờ lại muốn em làm tình nhân? Anh đúng là đồ cầm thú.”

Ánh mắt Trần Vệ Đông thoáng qua vẻ đau đớn, nhưng anh không hề phủ nhận.

Cô cúi đầu cười khẩy, giọng nói bỗng run rẩy: “Năm đó em đã trúng tuyển vào đại học, lại còn cầm giấy báo nhập học ngồi trước cổng bệnh viện cả ngày… anh có biết không, sao em có thể đi học đại học với một chiếc bụng to tướng?”

Đốt ngón tay anh nắm chặt ngay lúc này, ánh mắt chấn động.

“Số tiền kia anh cho em, em không động một xu, không hề sờ đến.”

Cô gằn từng chữ: “Đó không phải là ban ơn, mà là sỉ nhục.”

Sắc mặt Trần Vệ Đông biến đổi, anh vội vàng nói: “Tiền gì? anh không biết có tiền… Lý Tuyết, anh không đưa tiền cho em.”

Cô sửng sốt, hình như cũng không ngờ anh lại nói như vậy.

“Anh không biết có người đã cho em tiền.” Anh nói thêm, giọng khàn đặc:

“Nếu biết…nhất định sẽ tự đến tìm em.”

Cô cười khổ: “Giờ biết cũng có ích gì? Anh không đến, nghĩa là em chưa từng là người anh phải tìm.”

Cô nhắm mắt lại, giọng nói hơi run: “Em không muốn hận anh, cũng không muốn yêu anh. Làm ơn hãy buông em ra, thật sự buông tha cho em đi.”

Cô xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Anh đột nhiên ôm cô, động tác nhẹ nhàng như sợ làm cô sợ hãi.

“Anh biết em không còn yêu anh.” Anh nói nhỏ: “Nhưng anh vẫn muốn yêu em lần nữa.”

Cô sững người một lúc, không đáp lại.

Anh không cưỡng cầu nữa. Anh chỉ nhẹ nhàng dựa vào lưng cô, nhắm mắt lại, như một người chết đuối cuối cùng cũng tóm được một khúc gỗ trôi dạt.

Anh không biết cô có thể quay đầu lại hay không.

Nhưng anh biết, ngay lúc này, anh sẽ không buông tay.

Ngoài cửa, Nam Chi nhìn xuống tấm thiệp do Theodore viết trên tay, bỗng cảm thấy mắt mình hơi nóng lên.

Mặt sau tấm thiệp có dòng chữ:

“You don’t owe anyone your pain. You owe yourself peace.”

(Bạn không nợ ai nỗi đau của mình. Bạn nợ chính mình sự bình yên.)

Cô bé nhẹ nhàng nhét tấm thiệp vào túi, ngước nhìn ánh sáng lọt qua cửa sổ trong đêm, rồi chậm rãi đóng cửa.

Tháng thứ ba sau khi chuyển đến khu Upper West Side, cuối cùng Lý Tuyết cũng thích nghi được với nhịp sống vốn dĩ vượt ngoài tầm với.

Không còn phải làm ba công việc cùng lúc, không còn thức khuya may vá quần áo cũ, lúc tính tiền ở siêu thị, cô không còn phải kiểm tra hạn sử dụng của từng phiếu giảm giá nữa. Tủ lạnh luôn luôn đầy ắp đồ ăn, phòng tắm được thay bằng sữa tắm nhập khẩu, máy sấy tóc Dyson được đặt cạnh bồn rửa mặt.

Bình luận

Để lại bình luận