Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

“Berkeley ngập tràn ánh nắng và rất trong lành. Anh nghĩ em sẽ thích nơi đó.”

Chỉ bằng một câu nói, anh đã biến “trong lành” thành một mục tiêu mới của cô bé.

Vào ngày sinh nhật của mình, cuộc sống của Lý Tuyết vẫn trôi qua yên bình như mọi ngày, sau nửa ngày làm việc, cô nấu món súp lê và nấm trắng như ngày thường. Lúc chuông cửa reo, Trần Vệ Đông đã cởi bộ vest và mặc một chiếc áo len xanh navy cùng quần kaki, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ. Nhìn thấy Nam Chi đang đứng ở góc phòng khách, Lý Tuyết không có ý định từ chối. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn tối giản. Mở miệng là lời cầu hôn, sau đó nói tiếp: “Anh đã hủy hôn với Caroline. Việc ba cô ấy thổi phồng LGBTQ là do ông ấy chủ động.” ( Câu này mình ko hiểu lắm, hình như cô vợ hờ kia bị les=)) )

Giữa những hàng chữ, một cảm giác chiếm hữu ngày càng rõ rệt: “Anh muốn ở bên em, không phải để gây áp lực, mà bằng lòng sống theo quy tắc của em.”

Đêm đó cô mất ngủ, Lý Tuyết lật giở cuốn “Căn Phòng Của Phụ Nữ” được đặt ở đầu giường, ngón tay cô dừng lại trên câu danh ngôn nổi tiếng của Woolf: “Viết tiểu thuyết cần tiền và một căn phòng riêng.” Thực tế đã phủ nhận cả hai điều đó, khi gấp sách lại, một nỗi cay đắng dâng trào, sau khi cân nhắc những ưu và nhược điểm, cô kết luận rằng thay vì mạo hiểm tất cả, tốt hơn là chấp nhận chiếc lưới an toàn tạm thời này.

Sáng hôm sau, Lý Tuyết gật đầu:

“Được rồi, kết hôn cũng được, nhưng em không diễn kịch, cũng không muốn đóng vai phụ.”

Câu trả lời chỉ bằng một lời hứa ngắn gọn: “Có em ở đây, là tốt nhất rồi.” Rồi anh xoay người đi vào bếp, giọng vẫn bình thản: “Ngày mai nhớ mua đồ ăn, siêu thị đang giảm giá đấy.”

Lý Tuyết diễn xuất quá đỉnh đến nỗi ngay cả Nam Chi cũng không nhìn ra sơ hở.

Vào Ngày hội tình nguyện mùa xuân của Horace Mann, cô cùng Trần Vệ Đông đứng sau quầy thông tin phát tờ rơi, vừa cười vừa trò chuyện, hai người hợp tác ăn ý. Giữa lúc đó cô bị trẹo mắt cá chân, Trần Vệ Đông quỳ xuống xoa bóp cho cô, cô vỗ nhẹ vào anh, nói: “Đừng lo, không sao đâu.”

Trần Vệ Đông ngước nhìn cô, ánh mắt thoáng qua một tia rung động, nụ cười của cô như gãi đúng chỗ ngứa – tự nhiên, gọn gàng, và thân thiện, không dư thừa.

Họ chụp ảnh với Nam Chi, ba người đứng gần nhau, Nam Chi đăng ảnh lên WeChat Moments với dòng chú thích: “Khuôn viên mùa xuân, hai người đã cùng tôi trưởng thành.”

Nhưng lúc họ quay lại xe, ngay khi cửa xe đóng lại, nét mặt cô lạnh băng, rụt tay lại, lạnh nhạt nói: “Hôm nay anh làm tốt lắm, có thể về nhận giải Oscar.”

Anh không cãi lại, bàn tay từ từ nắm chặt vô lăng.

Cô nói tiếp: “Đừng đánh giá cao vì em phối hợp với anh, vì cảm ơn, vì tiền, cuối cùng là cho con gái thể diện.”

Vài tuần sau, Nam Chi nhận được hai thư trúng tuyển – một từ Dartmouth và một từ UC Berkeley. “Sao con không nói là đã nộp đơn vào UCB*?”

(Đại học UC Berkeley- đại học University of California Berkeley)

Trần Vệ Đông đứng ở cửa phòng làm việc, tay nắm chặt chiếc phong bì dày cộp từ Bờ Tây gửi đến.

“Con chỉ muốn đổi không khí một chút.” Nam Chi bình tĩnh trả lời.

“Con có ba ở Bờ Đông, có nguồn lực, có nhân mạch và có tương lai.” Anh nói, giọng điệu trầm xuống.

Lý Tuyết bước vào, cầm lấy tách trà, bình tĩnh nói: “Con bé muốn tương lai của chính nó, chứ không phải tương lai do anh sắp đặt.”

Trần Vệ Đông không nói gì.

Anh nhanh chóng bắt đầu thủ tục nhập học UCB. Ngày Nam Chi nhập học, Lý Tuyết cùng Trần Vệ Đông đưa cô bé đến UCB, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Trước ký túc xá, họ giúp cô kê giường, treo ảnh và lắp đèn bàn nhỏ. Trần Vệ Đông còn nhất quyết đòi lắp chiếc kệ sách di động anh mang từ New York đến.

Trước khi đi, ba người ôm nhau. Nam Chi không nói gì nhiều, chỉ nói: “Hai người đi cẩn thận nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận