Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: U Mê
Thời Gia Nhiên mê luyến Lâm Thanh.
Đó không phải thứ tình yêu trong sáng của tuổi học trò, mà là một nỗi ám ảnh dai dẳng, một sự thèm khát đã ăn sâu vào xương tủy cô từ những ngày còn mặc áo dài trắng. Cô mê cái dáng vẻ dịu dàng nho nhã, mê giọng nói trầm ấm như rượu của anh. Cô theo đuổi anh, từ cấp ba lên đến tận năm ba đại học, mặt dày mày dạn, bất chấp tất cả.
Người ta nói con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tấm lụa mỏng. Nhưng Thời Gia Nhiên thấy, cô và Lâm Thanh cách nhau cả một dãy Hy Mã Lạp Sơn.
Mùa hè năm ấy, cô dùng chút quan hệ của gia đình để giúp Lâm Thanh có được một suất thực tập béo bở ở bệnh viện. Để cảm ơn, Lâm Thanh mời cô ăn cơm. Thời Gia Nhiên mừng như bắt được vàng, cô quyết định phải “rèn sắt khi còn nóng”, theo anh về tận nhà, tìm cơ hội để gạo nấu thành cơm.
Nhưng kế hoạch hoàn hảo của cô vỡ tan ngay khi cánh cửa nhà họ Lâm mở ra.
Trong nhà, ngoài Lâm Thanh, còn có một cậu nhóc. Cậu ta gầy, cao, mặc bộ đồng phục học sinh lớp mười hai nhàu nhĩ, ánh mắt lạnh lùng và xa cách.
“Đây là Lâm Thích, em trai anh.”
Thời Gia Nhiên lần đầu tiên gặp Lâm Thích là trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy. Cô vờ vịt nhận lời dạy kèm toán cho cậu ta suốt kỳ nghỉ hè, dĩ nhiên, đó chỉ là cái cớ để cô lảng vảng quanh nhà anh, để được hít thở chung một bầu không khí với Lâm Thanh.
Cô chưa bao giờ che giấu sự thèm khát của mình trước mặt Lâm Thích. Cô cố tình lấy lòng cậu nhóc, mua cho cậu ta đủ thứ đồ đắt tiền, chỉ để moi móc vài thông tin về Lâm Thanh. Nhưng Lâm Thích, cậu ta là một tảng băng. Cậu ta thờ ơ với mọi nỗ lực của cô, ánh mắt nhìn cô luôn phảng phất vẻ khinh khỉnh.
Vì muốn đợi Lâm Thanh, Thời Gia Nhiên thường xuyên ở lại đến tám, chín giờ tối. Lâm Thanh, với bản chất quân tử của mình, luôn dịu dàng nói cô về một mình không an toàn, rồi lái xe đưa cô về. Anh ta lịch thiệp, hoàn hảo, nhưng không bao giờ vượt qua giới hạn. Anh ta chưa bao giờ cho cô cái ảo ảnh mà cô khao khát.
Cho đến một tối, khi cô đã dạy kèm cho Lâm Thích được nửa tháng.
“Chị đừng đợi nữa,” Lâm Thích lười nhác lật một trang sách, “Hôm nay anh ấy không về đâu.”
Thời Gia Nhiên không tin, cô cố chấp ngồi lì đến mười giờ. Căn nhà vẫn vắng lặng. Cô nhìn cậu nhóc đang vắt vẻo trên sô pha chơi game, bực bội hỏi: “Tại sao?”
Lâm Thích thậm chí còn không thèm ngẩng đầu. “Anh ấy có người trong lòng rồi. Một ‘thanh mai trúc mã’ thanh cao.” Giọng cậu ta đầy vẻ chế giễu.
Thời Gia Nhiên cứng người. Cô vẫn luôn nghĩ đó chỉ là cái cớ từ chối của Lâm Thanh. Nhưng rồi, vài ngày sau, cô thấy Lâm Thanh đăng ảnh chụp chung với một cô gái khác. Dòng trạng thái tuyên bố chủ quyền. Cô lúc này mới hiểu, lâu đài mà cô xây đắp bấy lâu nay, thực chất chưa bao giờ có móng. Anh ta chưa bao giờ dành cho cô một chỗ, dù là nhỏ nhất.
Ngày sinh nhật Lâm Thanh, anh ta gửi tin nhắn mời cô. “Đến chung vui nhé, anh muốn giới thiệu bạn gái với mọi người.”
Một cảm giác thất bại nhục nhã nhấn chìm Thời Gia Nhiên. Cô trút hết cơn giận dữ và ghen tuông lên người Lâm Thích, người duy nhất có mặt ở đó.
Nhưng cậu nhóc im lặng nãy giờ bỗng nhiên hành động.
Lâm Thích tóm chặt lấy cổ tay cô, sức lực mạnh mẽ không ngờ. Cậu ta kéo cô vào lòng, ép chặt đến mức ngực cô đau tức.
“Chị,” giọng cậu ta khàn đi, vang lên ngay bên tai cô, “Mê mẩn anh trai tôi đến vậy à? Tôi giúp chị nhé?”
Thời Gia Nhiên sững sờ. Sức lực của cậu ta thật đáng sợ, cô không thể thoát ra. Cô ngẩng lên, nhìn vào gương mặt non nớt nhưng đã đanh lại của cậu. Lần đầu tiên, cô nhận ra Lâm Thích không còn là một đứa trẻ. Cậu ta đã là một gã trai thành niên. Và trong đôi mắt đen láy giống hệt Lâm Thanh kia, là dục vọng chiếm hữu trần trụi của một con thú đực.
Dành cho cô.
Bữa tiệc tối đó là một thảm họa. Bạn gái Lâm Thanh không xinh đẹp, thậm chí đứng cạnh anh còn có phần khập khiễng. Nhưng Lâm Thanh nắm tay cô ta không rời, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều dịu dàng, thứ mà Thời Gia Nhiên khao khát cả thanh xuân cũng không có được.
Cô uống thật nhiều, nhiều đến mức dạ dày quặn thắt. Cô ngồi xổm trước cửa KTV, nước mắt lã chã rơi, trông thảm hại vô cùng.
Rồi một vòng tay rắn chắc bế thốc cô lên. Là Lâm Thích.
Hơi men làm cô trở nên điên cuồng và liều lĩnh. Cô nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cậu, đôi mắt có vài phần giống anh trai mình, đủ để đốt lên ngọn lửa cuối cùng trong cô.
Cô quàng tay qua cổ cậu, cắn nhẹ lên vành môi non mềm của cậu ta, ánh mắt ướt át như tơ.
“Cưng ơi,” giọng cô vỡ nát vì rượu và tuyệt vọng, “Ngủ với chị đi, được không?”
Cô đã từng muốn dâng hiến lần đầu tiên quý giá của mình cho Lâm Thanh, ngay trong đêm sinh nhật anh. Nhưng giờ phút này, cô chợt nhận ra, “trân quý” hay không, vốn không quan trọng.
Giờ phút này, gã đàn ông nào cũng được, miễn không phải là Lâm Thanh.
________________

Bình luận

Để lại bình luận