Chương 10

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 10

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dưới Gầm Bàn
Cửa thang máy vừa mở, Thời Gia Nhiên vội vàng rút tay ra, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô đi ngang hàng với Lâm Thanh, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lâm Thích, lộ ra vẻ yêu mị mà chính cô cũng không nhận ra.
Cô biết mình biến thái cỡ nào. Đứng trước mặt người mình từng yêu, lại điên cuồng thông đồng với em trai anh ta. Cảm giác này, kích thích đến tận óc.
Trong bữa ăn, Lâm Thanh thao thao bất tuyệt về thời đại học. Thời Gia Nhiên lơ đễnh lắng nghe, toàn bộ sự chú ý của cô dồn xuống dưới gầm bàn.
Chân của Lâm Thích đang cọ vào chân cô.
Không chỉ cọ, ống quần cậu ta trườn dọc theo bắp chân cô, khiêu khích. Cô tức giận, nâng chân đá lại một cái. Thời Gia Nhiên liếc thấy sắc mặt Lâm Thích hơi thay đổi. Cô biết cậu ta cố ý.
Đúng lúc Lâm Thanh nhận được điện thoại của vị hôn thê, anh ta mỉm cười xin lỗi rồi đứng dậy ra một góc nghe máy.
Thời Gia Nhiên lập tức dùng chân đá mạnh vào ống quyển Lâm Thích. Nhưng thay vì rụt lại, cậu ta thế như chớp chụp lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô.
“A!” Cô giật mình kêu khẽ.
Lâm Thanh lập tức quay người lại nhìn. Vành tai Thời Gia Nhiên nóng bừng. Cô sợ hãi, sợ Lâm Thanh phát hiện ra mối quan hệ bất chính này.
Cô vội cười gượng, nói mình không sao, rồi cố rụt chân về, nhưng không tài nào địch lại sức của cậu ta.
Thấy Lâm Thanh sắp đi tới, cô hoảng hốt giãy giụa, ánh mắt thâm trầm của Lâm Thích vẫn khóa chặt lấy cô. Cô hít sâu: “Cậu muốn làm cái gì?”
Lâm Thích liếc nhìn bóng lưng anh trai, cười nhạt: “Không làm gì.”
Thời Gia Nhiên thầm mắng “đồ thần kinh”, cô không giãy nữa, mà chống người lên bàn, cười tươi với Lâm Thanh đang đi tới: “Là chị dâu gọi à? Sắp kết hôn rồi mà vẫn dính người quá nhỉ.”
Mắt cá chân cô bị cậu ta bóp mạnh một cái rồi mới buông ra.
“Thời gian không còn sớm, mai em còn phải đi làm, em đi thanh toán.” Cô vội đứng lên.
Lâm Thanh và cô đang tranh nhau trả tiền, thì Lâm Thích đã lách qua, kéo tay cô ra rồi giơ điện thoại quét mã QR.
“Đừng cãi nữa. Bữa cơm này, đáng lẽ phải là tôi mời bác sĩ Thời, đúng không?”
Cậu ta cười như không cười nhìn cô, rồi đột nhiên quay sang Lâm Thanh: “Anh, anh kết hôn phải mời bác sĩ Thời đó. Bạn tốt nhiều năm, chắc chắn bác sĩ Thời sẽ xin nghỉ phép về thành phố A.”
Thời Gia Nhiên không hiểu sao, ma xui quỷ khiến, cô lại gật đầu đồng ý.
Mấy ngày Lâm Thích sắp xuất viện, đám y tá trẻ cứ xúm lại hỏi han cô về anh ta. Bị hỏi nhiều, cô nhìn cậu ta cũng thấy đẹp trai hơn. Đặc biệt là khi đôi mắt đào hoa kia nhìn mình, bên trong như có một cái vực sâu, lúc nào cũng muốn hút cô vào.
Buổi tối, có người xin đổi ca, Thời Gia Nhiên phải trực đêm. Cô đi kiểm tra phòng bệnh, đến cửa phòng Lâm Thích thì dừng lại.
Tim cô lại đập nhanh, giống hệt cảm giác khi xưa vô tình gặp được Lâm Thanh.
Cô giơ tay định gõ cửa, nhưng lại khựng lại. Trong đầu cô quay cuồng những câu hỏi: Tại sao lúc ở nhà hàng lại sờ chân tôi? Tại sao lại nắm tay tôi trong thang máy? Tại sao?
________________

Bình luận

Để lại bình luận