Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chiếc Đuôi Phản Chủ
Di Di kinh ngạc đến sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ. Mãi đến khi anh ta nhíu mày, lặp lại lần thứ hai, cô mới giật mình hoàn hồn.
“Không… không cần đâu…”
Nửa câu sau bị ánh mắt thúc giục của anh ta dọa nuốt ngược vào trong. Di Di ngoan ngoãn vác nốt cái thùng cuối cùng đặt lên tay trái của anh ta.
Người đàn ông kia, một tay hai thùng, một tay một thùng, tổng cộng ba cái thùng giấy nặng trịch chứa đầy đồ đạc, mà trông anh ta lại nhẹ nhàng như thể đang xách một túi rác lúc nãy. Anh ta bình thản ung dung đi thẳng lên lầu.
Di Di đóng cửa chính lại , lòng bàn chân như đạp phải mây, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Mặc dù nỗi sợ hãi nguyên thủy vẫn còn đó, nhưng anh ta đã giúp cô. Có vẻ anh ta cũng không đáng sợ như lời đồn.
Cô vội vã chạy theo lên lầu. Người đàn ông vừa đặt ba cái thùng xuống ngay ngắn trước cửa phòng cô, xoay người định rời đi.
“Á, chờ một chút!” Di Di vội gọi anh lại. Cô chạy vào phòng, nhanh chóng lấy ra mấy túi bánh quy khác.
“Những cái trước… nếu anh không thích ăn,” cô lắp bắp, “anh có thể thử loại này… Cửa hàng của chúng tôi tự làm cả đấy, tôi thấy ăn cũng rất được…”
“Cảm ơn anh đã giúp tôi. Tôi là Di Di, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, ha ha…”
Di Di không biết mình đang cười cái gì nữa. Cô căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, bàn tay chìa ra giữa không trung cứng đờ.
Cuối cùng, anh ta cũng chịu nhìn cô. Anh ta không nhận túi bánh, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái.
Đứng gần thế này, Di Di càng cảm nhận rõ ràng sự cao lớn và trưởng thành của anh ta. Cô phải ngẩng đầu rất cao mới nhìn rõ được biểu cảm. Nhưng cô không dám nhìn thẳng , nên cũng không nhận ra, trên gương mặt lạnh lùng kia vừa thoáng qua một tia cảm xúc cổ quái.
Di Di lấy con dao rọc giấy, cắt băng dính một thùng , bên trong là đủ thứ đồ bếp linh tinh. Cô liếc thấy người đàn ông vẫn đứng ở cửa, chưa chịu đi. Ánh mắt anh ta dán chặt vào một khoảng không khí nào đó trong phòng cô , tạo thành một áp lực vô hình bóp nghẹt lấy yết hầu Di Di.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, mà Di Di cảm thấy mình như con cá bị ném vào chảo dầu nóng, trần trụi, nóng rát và thê thảm.
Không hiểu vì sao anh ta còn đứng đó, Di Di đằng hắng một tiếng để phá vỡ sự im lặng ngột ngạt.
“À, phải rồi, tôi nên xưng hô với anh thế nào?”
Người đàn ông dường như không nghe thấy. Một lúc lâu sau, anh ta mới chậm rãi phun ra hai chữ, rồi quay lưng bước về phòng mình.
“Chiếu Dã.”
Đêm đó, Di Di dọn dẹp đến tận khuya. Lúc đi tắm, cô mới kinh hoàng phát hiện ra một thứ không nên xuất hiện.
Chiếc đuôi thỏ trắng như tuyết, tròn vo mềm mại của cô, không biết đã lòi ra ngoài từ lúc nào.
Cô hốt hoảng cố gắng bình tĩnh suy nghĩ lại. Chắc chắn là do hôm nay cô quá mệt mỏi , lại còn phải đối mặt với một con Sói ở cự ly gần trong vài phút. Cơ thể cô đã phản ứng theo bản năng, muốn biến trở về nguyên hình để trốn chạy.
May mắn là ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường. Cái đuôi đã chịu thu về. Di Di lại vui vẻ đi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ba ngày liên tiếp sau đó, cô không hề gặp lại Chiếu Dã. Điều này khiến Di Di thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy tự do tự tại, giấc ngủ cũng ngon hơn hẳn.
Đến ngày thứ tư, Di Di gặp một người hàng xóm khác.
Cô đang ở trong tiệm, cẩn thận trang trí một chiếc bánh kem khách đặt trước. Đột nhiên, Bé Nhỏ, cô bé thu ngân, chạy vào, thì thầm: “Chị Di Di, có người tìm chị.”
Hai mắt cô bé sáng rực lên, vẻ mặt đầy hóng hớt và trêu chọc.
Di Di ngơ ngác. Ai lại tìm mình chứ?
Vì thân phận đặc thù , Di Di rất ít khi qua lại sâu sắc với con người. Cô luôn giữ khoảng cách. Phải biết rằng, đã từng có một con sơn dương vì lộ nguyên hình trước mặt nhân loại , mà bị nộp lên cho quốc gia. Kể từ đó, nó trở thành vật thí nghiệm, bị giam cầm và ngược đãi trong phòng nghiên cứu.
Di Di chưa bao giờ hiểu nổi. Rõ ràng con người cũng từ vượn mà tiến hóa thành , tại sao họ lại ngạc nhiên và sợ hãi khi biết các động vật khác cũng có thể trở thành “Người”?
Cô thở dài, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài.
“Di Di, cô thật sự ở đây à!”
Người vừa lên tiếng là một thiếu niên với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Di Di nhận ra cậu ta, chính là người hàng xóm ở lầu bốn đã khen bánh của cô. Tên là gì nhỉ…
“Oa, đây là cửa hàng của cô sao? Tất cả bánh này đều là cô làm hết à? Giỏi quá đi!”
Cậu ta không hề che giấu sự ngưỡng mộ , liên tục tấm tắc khen ngợi.
Di Di ngại ngùng cười: “Chào Triết Triết. Đâu có, tôi cũng chỉ vừa học vừa làm thôi.”
“Bánh lần trước cô cho ăn ngon tuyệt. Di Di, cô làm nhiều thế này chắc vất vả lắm nhỉ.” Cậu ta nhìn cô đầy thiện cảm.
Di Di lúc này mới nhận ra mình vẫn còn đeo tạp dề, trên mặt còn dính vệt bột mì. Cô vô tư quẹt tay nói: “Được làm việc mình thích thì không thấy vất vả.”
Triết Triết giơ ngón tay cái: “Ngưỡng mộ thật. Chờ tôi mua về cho bạn bè ăn thử, bảo đảm bọn họ sẽ kéo đến ủng hộ cô.”
“Cảm ơn Triết Triết.” Di Di nhìn chiếc ba lô trên vai cậu ta, hỏi: “Cậu vẫn còn học cao trung à?”
Triết Triết cười tươi hơn, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xíu đáng yêu. Cậu vỗ vỗ ba lô: “Sinh viên rồi.”
“Thật tốt quá.” Di Di chưa từng được học đại học. Cô từng bán bánh ở gần một trường đại học, nơi đó tràn ngập hơi thở thanh xuân, cô rất thích không khí đó.
“Tôi phải vào làm tiếp đây, chiều còn có đơn hàng.”
Di Di quay sang nói với Bé Nhỏ: “Bé Nhỏ, thêm cậu ấy vào danh sách hội viên nhé, giảm giá cho cậu ấy.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận