Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Mời Ăn Lẩu
Triết Triết vui vẻ nói: “Cảm ơn Di Di! Sau này tôi nhất định sẽ ghé thường xuyên. Cô bận thì làm việc đi.”
Sau khi Triết Triết thanh toán và rời đi , Bé Nhỏ lập tức chạy vào sau tấm rèm ngăn, ríu rít nói chuyện với Di Di.
“Chị Di Di, anh chàng đó là ai vậy?”
Di Di vừa miết kem vừa nghĩ: “Hàng xóm mới của chị.”
“Trời ơi, hàng xóm của chị đẹp trai quá! Có phải anh ta… có ý với chị không?” Bé Nhỏ che miệng cười khúc khích. “Ánh mắt anh ta nhìn chị cứ như muốn phóng điện ấy.”
“Làm gì có,” Di Di đỏ mặt. “Vừa mới quen thôi. Lần trước chị tặng bánh, cậu ta khen ngon nên đến mua ủng hộ ấy mà.”
“Em thấy hành động này là có ý phát triển thêm rồi đó.”
Di Di không biết nói gì hơn, đành tập trung vào chiếc bánh.
Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Di Di bay bổng lạ thường.
Lúc tan làm, cô tạt qua siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu. Tối nay cô quyết định sẽ tự thưởng cho mình một bữa lẩu thật thịnh soạn.
Vừa đi tới dưới mái hiên của khu nhà, bước chân cô khựng lại.
Người đàn ông mà cô đã ba ngày không gặp, Chiếu Dã, đang đứng ở đó.
Có lẽ vì đã mấy ngày không chạm mặt, Di Di bỗng thấy mình không còn sợ anh ta như trước nữa. Cô thậm chí còn mỉm cười, chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối.”
Cô ngừng một giây, rồi bổ sung: “…Chiếu Dã.” Cô muốn anh biết cô không quên tên anh.
Chiếu Dã liếc mắt nhìn cô. Cái mũi cao thẳng của anh khẽ hít hít, rồi nhíu mày.
“Tối nay tôi ăn lẩu,” Di Di nghĩ anh khó chịu vì ngửi thấy mùi thịt dê, thịt gà trong túi đồ của cô.
Ai ngờ, anh lại đột ngột lên tiếng.
“Tôi có thể ăn cùng không?”
Thanh âm trầm thấp, khàn khàn, nhưng Di Di nghe rõ từng chữ một.
Cô ngẩn người. Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất mình phải bước chân trái hay chân phải để lên cầu thang.
Thấy Di Di đứng đờ ra, Chiếu Dã quay đầu lại nhìn cô. Gương mặt cô đang trong trạng thái “đơ toàn tập”, trông ngốc nghếch đến buồn cười.
Anh nhìn cô chằm chằm, kiên nhẫn lặp lại: “Tôi trả tiền.”
“Không, không… không cần trả tiền!” Di Di lúc này mới hoàn hồn, vội xua tay.
Cô ngước lên nhìn anh. Lần này, khuôn mặt Chiếu Dã rõ ràng hơn bao giờ hết. Mũi cao, mắt một mí, đường nét sắc sảo. Anh ta khác hoàn toàn với Triết Triết. Nếu Triết Triết là ánh nắng ban mai, thì Chiếu Dã là màn đêm hoang dã, không thể khống chế, đầy bí ẩn. Anh ta giống như một tảng băng trôi, vĩnh viễn không ai biết phần chìm bên dưới đáng sợ đến mức nào.
Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng cảm thấy, ánh mắt anh nhìn cô hôm nay… rất bình tĩnh, thậm chí còn có một tia ôn nhu mà cô suýt nữa bỏ lỡ.
Ai mà nỡ từ chối một lời đề nghị mang theo thiện ý chứ , huống chi anh ta còn từng giúp cô xách đồ.
Di Di cong mắt cười, giơ hai túi đồ ăn lên.
“Tôi mua nhiều lắm, chúng ta ăn chung đi!”
Chiếu Dã không nói lời nào, tự nhiên vươn tay cầm lấy cả hai chiếc túi nặng trịch từ tay Di Di. Chân dài sải bước, một bước lên hai bậc thang.
Di Di nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, trong lòng có chút rối loạn. Sao… sao lại tự nhiên như vậy…
Khi hai người đứng trước cửa phòng Di Di, cô mới bất giác cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô… vậy mà lại đồng ý ăn tối cùng một người đàn ông gần như xa lạ… trong phòng riêng của mình.
Đây không phải là “dẫn sói vào nhà” thì là gì?
Di Di ảo não vô cùng, nhưng chính miệng cô đã mời, không có lý do gì để đuổi người ta đi. Cô đành lấy bếp từ và nồi ra.
Chiếu Dã đứng sau lưng cô, nói: “Tôi về thay quần áo.”
“Ừm, anh đi đi.”
Chiếu Dã vừa đi, Di Di lập tức lén lút chạy đi lấy con dao gọt hoa quả nhỏ nhét vào túi quần. Nếu có bất trắc gì, cô ít nhất cũng có vũ khí phòng thân.
Năm phút sau, Chiếu Dã quay lại.
Anh ta thay một bộ quần áo màu đen… khác. Di Di không nhìn ra chúng khác nhau chỗ nào, nhưng mùi hương trên người anh đã thay đổi. Không còn là mùi mồ hôi nhàn nhạt, mà là mùi xà phòng thơm sạch sẽ.
“Anh ăn cay được chứ?”
Chiếu Dã gật đầu.
Di Di cho nửa gói cốt lẩu vào nồi , hương cay nồng lập tức bốc lên. Đồ ăn quả nhiên có thể hóa giải mọi ưu phiền. Cô khách sáo mời: “Anh ngồi đi.”
Nước sôi, Di Di bắt đầu thả đồ ăn vào. Đầu thu se lạnh mà được ăn lẩu là tuyệt nhất.
“Lần trước cảm ơn anh đã giúp tôi dọn đồ.” Cô chân thành giơ cốc nước lọc lên: “Nào, cụng ly.” (Cô vốn dĩ có mua bia, nhưng có anh ở đây, cô không dám lấy ra) .
“Chuyện nhỏ.” Chiếu Dã cũng nâng ly nước của mình, nhẹ nhàng chạm vào cốc cô.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Di Di bị cay đến sặc sụa, Chiếu Dã chủ động rót thêm nước cho cô.
Mọi thứ yên bình đến lạ, không hề xảy ra chuyện kinh khủng nào như cô tưởng tượng.
Ăn xong, Di Di đã no căng, cô vui vẻ ợ một hơi. Nhưng khi ngẩng lên, cô thấy Chiếu Dã đang nhìn chằm chằm vào cái nồi trống không, rồi quay sang nhìn cô.
________________

Bình luận

Để lại bình luận