Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mùi Của Hồ Ly
“…Hết rồi.” Di Di khô khốc nói.
Cô đã mua đồ ăn cho hai ngày, vậy mà không đủ cho một mình Chiếu Dã ăn.
“Vậy… ăn thêm sủi cảo nhé?” Di Di ái ngại hỏi. “Trong tủ lạnh chỉ còn cái này…”
Chiếu Dã gật đầu: “Được.”
Chưa đầy vài phút sau, đĩa sủi cảo bốc khói cũng bị gió cuốn mây tan.
Di Di một tay chống cằm, nhìn anh ăn mà ngây người.
Chiếu Dã lau miệng. Anh nhìn cô qua làn hơi nước mờ ảo bốc lên từ nồi lẩu, rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Hôm nay cô…”
“Hả?” Di Di không nghe rõ.
Ngoài cửa sổ, gió thu cuốn lá vàng xào xạc.
“Hôm nay,” Giọng Chiếu Dã bỗng trở nên nặng nề , “trên người cô… có mùi của hồ ly.”
“A?” Di Di đang cúi đầu húp nốt nước lẩu, nghe vậy lập tức ngẩng phắt lên.
Chiếu Dã híp mắt lại. Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên mặt anh, tạo ra một vẻ đẹp đầy góc cạnh và nam tính.
“Là con hồ ly ở lầu trên.” Anh thản nhiên nói.
Lầu trên? “Anh nói Triết Triết?” Di Di gãi đầu. “Nguyên hình của cậu ta là Hồ Ly à?”
“Triết Triết?” Chiếu Dã nắm bắt được cái tên thân mật đó.
“Cậu ta… không gọi là Triết Triết sao?” Không khí rõ ràng đã thay đổi. Di Di cảm thấy bất an, cô vội chuyển chủ đề: “Aizzz, quên tắt bếp, suýt thì cháy nồi.”
Cô rút phích cắm điện, chủ động đứng dậy thu dọn bát đũa , lẩm bẩm một mình: “Ăn lẩu thì ngon thật, nhưng rửa bát đúng là phiền. Không biết bao giờ mới mua nổi cái máy rửa bát…”
Đôi mắt Chiếu Dã vẫn dán chặt vào bóng lưng cô.
Di Di muốn khóc. Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Vài phút trước còn đang vui vẻ, sao bây giờ không khí lại căng thẳng như muốn ăn tươi nuốt sống cô thế này.
Ngay khi Di Di vừa cầm chồng bát lên, Chiếu Dã đột ngột vươn tay, nắm lấy cổ tay cô.
Di Di cứng đờ. Con dao trong túi quần cô lúc này chỉ như một món đồ chơi vô dụng.
Bản năng của động vật luôn cảnh giác cao độ với nguy hiểm. Di Di cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Chiếu Dã đang rất tệ. Cô không biết vì sao, nhưng đây chắc chắn không phải tín hiệu tốt.
Hơi thở của anh ngày càng gần. Chiếu Dã dùng tay kia nâng cằm cô lên, ép cô phải đối diện với mình.
Anh che khuất toàn bộ ánh sáng trên đỉnh đầu. Di Di hoàn toàn chìm trong cái bóng của anh. Thị giác trở nên mơ hồ, nhưng các giác quan khác lại nhạy bén đến cực điểm.
Cô có thể nghe thấy hơi thở vững vàng của anh. Cô có thể nghe thấy tiếng gió đập vào cửa sổ, và cả tiếng tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tay anh nắm cổ tay cô thật ấm, thật chặt. Trong không khí vẫn còn mùi lẩu cay nồng, hòa quyện với mùi hương xà phòng sạch sẽ từ cổ áo anh.
Chiếu Dã hơi cúi xuống, phả hơi thở nóng rực vào vành tai cô.
“Di Di,” Giọng anh trầm khàn, mang theo ý đe dọa không thể nhầm lẫn. “Cách Hồ Úc Triết xa một chút.”
Một câu nói tựa như lời uy hiếp, nhưng cũng giống như lời thì thầm của tình nhân.
Nói xong, Chiếu Dã đột ngột buông tay cô ra. Anh bình thản cầm lấy chồng bát đũa trên bàn.
“Tôi rửa chén, cô nghỉ ngơi đi.”
Anh ung dung đi vào bếp, xắn tay áo lên và bắt đầu rửa.
Nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, Di Di mới cảm thấy mình vừa trở về từ cõi chết. Hơi nóng bên tai vẫn còn, ngứa ngáy đến lạ.
Hai chân Di Di mềm nhũn. Cô nhìn bóng dáng cao lớn trong bếp, hoàn toàn trống rỗng.
Anh ta… rốt cuộc là có ý gì?
________________

Bình luận

Để lại bình luận