Chương 25

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 25

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Tuyên Bố Chủ Quyền
Sáng hôm sau, Di Di tỉnh dậy, cảm thấy ngứa ngáy vì bị lông mao cọ vào mặt, mới nhớ ra tối qua có kẻ đột nhập.
Cô mặt vô cảm, đẩy cái đầu sói đang gối trên ngực mình sang một bên. Chiếu Dã vẫn còn “khò khè” ngủ say, tối qua anh lăn lộn đến nửa đêm mới chịu yên.
Di Di rón rén thay đồ, trước khi đi làm còn sờ sờ bộ lông của anh, cảm thấy mỹ mãn rồi mới ra cửa.
Hôm nay Bé Nhỏ vẫn nghỉ, tiệm bánh chỉ có một mình cô. Cô treo chuông gió cảm ứng lên cửa, rồi vào bếp làm bánh.
“Đinh! Hoan nghênh quý khách!”
Chuông vang lên. Di Di vội chạy ra: “Hoan…” Chữ “nghênh” còn kẹt trong họng, khóe miệng cô bất giác cong lên. “A, sao anh lại tới đây?”
Chiếu Dã đứng sừng sững giữa tiệm, ánh mắt dán chặt vào cô: “Nhớ em.”
Lúc anh tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai, chỉ có mùi hương của cô vương trên gối. Anh đánh răng rửa mặt xong liền chạy ngay tới đây.
“…”
Di Di đã tự động miễn dịch với mấy lời âu yếm thẳng thắn này. Cô vừa đùa vừa thật: “Anh không phải đi làm sao? Cứ như dân thất nghiệp lêu lổng vậy.”
“Buổi sáng không có lớp.” Anh nói ngắn gọn, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt cô: “Sao em lại đeo khẩu trang?”
“Còn không phải tại anh!” Di Di trợn mắt, kéo khẩu trang xuống, để lộ đôi môi sưng đỏ, khóe miệng còn hằn rõ một vết cắn.
“Anh nhìn xem anh làm chuyện tốt gì này! Em làm sao dám gặp người khác?” Cô oán trách, vội đeo lại khẩu trang.
Chiếu Dã không hề hối hận. Cánh tay dài vươn ra, lại kéo khẩu trang cô xuống, cúi người, chuẩn xác cắn lên vết thương cũ trên môi cô.
“Á!” Răng nanh của anh lướt qua vết rách, Di Di đau đến hừ nhẹ, thẳng tay đẩy anh ra.
Chiếu Dã vẫn đứng vững như núi.
Anh dịu dàng hơn, dùng môi mình mơn trớn, cọ xát, hôn từng chút một.
“Ư… Sẽ có người nhìn thấy.” Di Di lo lắng.
Chiếu Dã không quan tâm. Anh kéo cô vào thẳng phòng làm bánh bên trong, kéo rèm lại, đẩy cô dồn vào tường.
“Bây giờ có thể hôn rồi chứ?” Anh cúi sát, hơi thở nóng rực, giọng khàn khàn: “Hửm?”
“Sao anh cứ như vậy…”
Giọng anh trầm tĩnh, như một lời tuyên thệ: “Em là người mà anh đã chọn. Không còn cách nào khác, em hấp dẫn anh.”
Với anh, đây không phải lời đường mật, mà là sự thật từ đáy lòng.
Chóp mũi hai người chạm nhau. Di Di kiễng chân, chủ động hôn nhẹ lên môi anh một cái, như lông vũ lướt qua, cào vào tim anh.
Chiếu Dã lập tức giữ lấy mặt cô, biến nụ hôn phớt thành một nụ hôn sâu. Lưỡi anh tinh tế liếm lên vết thương anh vừa gây ra, rồi liếm dọc vành môi cô, như đang đánh dấu lãnh địa. Cuối cùng, anh xâm nhập, chiếm đoạt toàn bộ hơi thở của cô.
“Đinh! Hoan nghênh quý khách!”
Tiếng chuông bên ngoài vang lên.
Di Di giật nảy mình, sợ đến mức suýt cắn phải lưỡi Chiếu Dã.
Tay Chiếu Dã đang ôm eo cô trượt xuống dưới, véo mạnh lên mông cô một cái, nụ hôn càng sâu hơn, như trừng phạt cô dám phân tâm.
“Di Di.”
“…Di Di, không ở đây sao?”
Là tiếng của Triết Triết. Cậu ta đang đi vào.
Di Di hoảng loạn trốn tránh, Chiếu Dã vẫn giữ chặt cô không buông. Lòng bàn tay cô vuốt ve tay anh, không lời mà thỉnh cầu.
Cuối cùng, Chiếu Dã cũng buông tha.
Di Di vội vàng đeo lại khẩu trang, chạy ra ngoài: “À… tôi ở bên trong làm bánh, không nghe thấy, ngại quá.”
Triết Triết cười nhạt: “Không sao.”
Nhưng ngay giây sau, nụ cười của cậu ta cứng lại.
Chiếu Dã thong thả từ sau rèm bước ra, đứng bên cạnh Di Di, vươn tay nắm chặt lấy tay cô, một hành động tuyên bố chủ quyền không thể rõ ràng hơn.
Không khí lập tức trở nên quỷ dị.
“Di Di, không giới thiệu một chút à?” Triết Triết lên tiếng trước.
Di Di thầm nghĩ hai người rõ ràng biết nhau, nhưng vẫn phải nói: “Đây là… bạn trai tôi, Chiếu Dã.”
Triết Triết cười châm chọc: “Không ngờ, cô cũng thích hắn ta.”
Di Di: “???”
Chiếu Dã nhàn nhạt liếc hắn: “Không ngờ, cậu vẫn ấu trĩ như vậy.”
Mùi thuốc súng nồng nặc. Di Di bị kẹp ở giữa, bất an lùi về sau quầy.
Triết Triết làm như không thấy Chiếu Dã, quay sang Di Di, vẻ mặt hòa nhã: “Di Di, lần trước nói muốn mời cô đến nhà tôi ăn cơm, khi nào cô rảnh?”
“A?” Di Di xoa tay. “Tôi… tôi gần đây bận lắm, chắc không có thời gian.”
“Không sao, chờ cô rảnh.” Triết Triết mỉm cười, bỗng nhiên hỏi han: “Di Di bị ốm à? Sao lại đeo khẩu trang?”
“Ặc… hơi bị cảm.”
“Vậy cô chú ý giữ ấm nhé. Tôi đi học đây.”
Cậu ta rời đi, vẻ mặt vui vẻ, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười lập tức tắt ngấm, nét mặt thoáng nét u buồn.
Trong tiệm, Chiếu Dã “xùy” một tiếng. Diễn cho ai xem?
Ngay giây sau, anh quay sang chất vấn Di Di: “Thái độ vừa rồi của em là gì?”
“Hả? Em chỉ là…” Di Di hâm mộ nhìn theo bóng lưng Triết Triết. “Em cũng muốn đi học đại học. Lần đầu gặp còn tưởng cậu ta là học sinh cấp ba.”
Chiếu Dã lạnh lùng nói: “Tuổi thật của hắn, đảm bảo gọi em bằng… à không, gọi ông nội em bằng cụ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận