Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Giường Lớn (Và Buổi Sáng Tỉnh Dậy)
Chiếu Dã tinh tế liếm vành tai cô, thổi khí nóng vào cần cổ. Di Di rất nhanh mềm nhũn, trong lòng lại dồn dập nhảy nhót. Lúc này cô cực kỳ phối hợp, thậm chí còn dám vuốt ve dọc theo đường cong cơ bắp của anh, từng ngón tay phác họa ra những khối cơ bụng rõ ràng.
Trong lòng Di Di không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cô muốn kêu to, muốn chảy máu mũi… Lòng bàn tay nóng bỏng, thấm ra một tầng mồ hôi.
“Muốn sờ thì cứ sờ, đừng nhịn.” Chiếu Dã không chỉ nhìn thấu, còn muốn nói ra. Anh làm mẫu, niết nhẹ hai luồng mềm mại của cô.
Di Di thẹn thùng đánh anh: “Ai… ai muốn sờ.”
Chiếu Dã cười hôn cô, âm thanh vừa ngả ngớn lại vừa nghiêm túc: “Đối với anh, em không cần phải nhịn bất cứ điều gì.”
Anh biết rõ da mặt Di Di mỏng, nhưng anh thích nhìn cô xấu hổ. Cô gái nhỏ của anh nổi giận, phản kích bằng cách nắm lấy vật thô cứng của anh, nhả khí như sương, khiêu khích nói: “Vậy còn anh? Anh đang nhẫn nhịn sao?”
Chiếu Dã dừng lại, hạ giọng nguy hiểm: “Nếu anh không nhịn, em đừng nghĩ đến việc xuống giường.”
Bỗng nhiên, Di Di thấy trường côn trong tay mình dần dần trướng to, phun ra chất dính. Cô nhận ra ánh mắt nguy hiểm của anh, sau lưng lành lạnh.
Cô biết, anh nói thật.
Sự lớn mật bay biến, Di Di buông tay, lúng túng: “Em sai rồi.”
Cô rũ đầu, thái độ đoan trang. Chiếu Dã thấy vậy, bất đắc dĩ bật cười. Anh bẻ hai chân cô ra, môi nhấp nhấp, đầu lưỡi mút mát từ trên xuống dưới.
Âm thanh từ hoa tâm truyền lên: “Không sao, anh thương em còn không kịp.”
Di Di rất nhanh bị anh liếm đến ngồi không yên, muốn bò về phía sau, nhưng Chiếu Dã đã hút chặt lấy cô. Ngón tay Chiếu Dã thâm nhập vào nơi trúc trắc, lẩm bẩm: “Chắc đã đủ ướt rồi.”
Anh chậm rãi cắm vào. Chỉ một lát sau, nơi đó của cô lại hút chặt lấy anh.
“Đau không?” Anh thấy cô nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Có một chút… nhưng không sao…” Di Di cầm cái gối lót ở sau lưng, nhỏ giọng nói: “Anh nhẹ một chút…”
Chỗ hẹp hòi ấm áp cuốn lấy anh. Một gậy chọc vào, Chiếu Dã không kiềm chế được mà than thở.
“Ăn vào rồi.” Anh dỗ dành: “Di Di thật tốt.”
Di Di cũng không hiểu sao mình có thể chứa nổi anh. Chỉ biết ngay từ động tác đầu tiên, cô đã không dừng được tiếng kêu ưm a. Nước hòa lẫn cự vật, nhanh chóng ra vào. Chiếu Dã thay đổi tư thế, nâng một chân cô lên, từ mặt bên cạnh tiến vào.

Lúc kết thúc, chân trời đã lộ ra bụng cá trắng.
Không biết đã ngủ bao lâu, Di Di mệt mỏi tỉnh lại. Nhấc mí mắt lên, cô thấy trần nhà xa lạ.
“Ặc.” Đầu cô đau như muốn nứt ra, ký ức hoang đường đêm qua dần dần rót vào đầu.
“Tỉnh rồi à.”
Chiếu Dã nghe thấy tiếng động, đi vào, chào hỏi cô.
Di Di xấu hổ và giận dữ, chui vào ổ chăn, nghẹn vài giây mới nói: “…Mấy giờ rồi?” Giọng cô hoảng hốt, khàn đặc như không phải của mình.
Chiếu Dã nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ rưỡi.”
“A?” Di Di luống cuống tay chân tìm điện thoại.
Chiếu Dã nhắc nhở: “Di động trên đầu giường.”
“Ừm.” Di Di không rảnh nghĩ tại sao di động của mình lại ở đây. Vừa mở ra, mười mấy tin nhắn đều của Bé Nhỏ, còn có hai cuộc gọi nhỡ. Đang muốn gọi lại, Chiếu Dã đánh gãy: “Anh nghe rồi.”
“Anh nói gì?”
“Nói em bị ốm.”
Di Di thả lỏng, may mà không nói linh tinh…
“Uống ngụm nước.” Chiếu Dã bưng đến một ly nước. Di Di liếm đôi môi khô khốc, uống vài ngụm ngay trên tay anh.
Chiếu Dã mỉm cười nói: “Quần áo của em để trong ngăn tủ, đồ rửa mặt mới trong nhà vệ sinh.”
Di Di cứng đờ, trợn tròn mắt.
“Dậy ăn cơm đi.” Chiếu Dã xoa xoa mái tóc rối của cô.
Di Di thay quần áo và rửa mặt, ngạc nhiên phát hiện ra ngoài quần áo xuân hạ, Chiếu Dã đã chuyển toàn bộ đồ của cô sang đây, ngay cả đồ lót cũng được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ.
“…” Di Di hùng hổ đi tìm Chiếu Dã tính sổ. Nhưng đối mặt với một bàn đồ ăn, bụng cô lại “ọc ọc” kêu vang.
Được rồi, ăn đã, lát nói sau.
Đồ ăn rất ngon miệng. Ăn uống no say, cô chậm chạp phát hiện, ngoài đau đầu ra, thân thể không còn đau nhức như tối qua. Cô vẫn là Di Di tràn đầy sức sống.
Cô nhìn Chiếu Dã. Lúc ngủ mơ màng, cô cảm thấy Chiếu Dã đang liếm miệng vết thương cho mình.
“Nhìn anh làm gì?”
“Không.” Di Di gắp một miếng thịt: “Chiều nay anh có rảnh không?”
“Có.” Chiếu Dã giờ phút này chỉ muốn vẫy đuôi với cô.
“Cùng em đi mua giường mới nhé.”
“Không đi.”
“Anh làm giường em hỏng rồi, không đền bù cho em sao?”
Chiếu Dã uống một miếng canh, khinh khỉnh nói: “Anh gán mình trả nợ.”
“Lăn!”
Chiếu Dã không đi cùng cô, một mình Di Di cũng chẳng muốn đi. Cô không muốn ngồi không, chạy đến tiệm bánh với Bé Nhỏ, đối mặt với một trăm câu hỏi bát quái của cô bé.
Buổi chiều, Chiếu Dã tới đón cô. Họ hẹn cùng nhau đi mua đồ ăn mỗi ngày. Đây là thời điểm mà Di Di thích nhất.

Đang nấu cơm ở nhà Chiếu Dã, cô rửa tay thái rau, Chiếu Dã bỗng nhiên thít chặt mũi.
“Cắt vào tay à?”
“Không.”
“Vậy đau ở đâu?” Chiếu Dã để sát mũi vào người cô hít hít. Rõ ràng anh đã kiểm tra kỹ vết thương trên người cô rồi.
“Không có.”
Di Di không hiểu được anh, bắt lấy cái đầu của Chiếu Dã đang càng ngày càng thấp xuống: “Anh là chó à? Ngửi cái gì thế?”
Chiếu Dã lạnh mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có mùi máu. Em bị thương.”
“A?” Chiếu Dã vừa nói vậy, Di Di hoảng loạn. Cô sờ khắp người, sờ đến đầu gối, những chỗ khác đều không sao.
“Em biết rồi…” Di Di đưa dao cho Chiếu Dã, “Anh cắt đi.”
Cô chạy tới toilet. Trong quần lót, quả nhiên có một vệt máu.
Cô ngồi trên bồn cầu tự hỏi. Ngoài cửa vang lên âm thanh lo lắng của Chiếu Dã: “Di Di, em làm sao vậy?”
“Đừng vào!” Di Di vội vàng ngăn cản, “Em không có việc gì!”
Kinh nguyệt của cô luôn không chuẩn.
Cọ rửa vài phút, Di Di đi ra ngoài. Chiếu Dã không cắt rau, đang khô khốc chờ cô.
“Rốt cuộc là làm sao?”
“À…” Di Di nắm nắm tay: “Chính là cái mà mỗi tháng con gái đều có… nhưng của em không có quy luật.”
Chiếu Dã cau mày. Anh không phải trẻ con, anh hiểu Di Di đang nhắc đến cái gì.
“Em cũng có cái đó?”
“Hiện tại là người, đương nhiên có.”
Chiếu Dã mắng nhỏ một câu.
“Anh đừng không vui…” Di Di cho rằng anh không vui vì đêm nay không thể làm tình, nhỏ giọng nói, “Sau này vẫn có thể làm mà…”
“Không phải như vậy.” Chiếu Dã hòa hoãn sắc mặt, như xin lỗi mà hôn cô.
Chỉ là, anh đột nhiên nghĩ đến… Tối qua bọn họ không đeo bao.
Anh chưa bao giờ xem xét vấn đề này, cứ nghĩ rằng Sói và Thỏ không thể thụ tinh được. Anh quên mất rằng cả hai bọn họ giờ đây là người. Di Di cũng có kinh nguyệt. Nếu không cẩn thận có ngoài ý muốn… anh sẽ hận chính mình. Chiếu Dã không muốn có con, anh chỉ muốn một mình Di Di là đủ rồi.
Ai biết được họ sẽ sinh ra giống gì chứ? Nghĩ lại đều thấy đáng sợ.
“Anh có thể làm gì cho em?” Chiếu Dã áy náy.
“Làm gì là làm gì?” Di Di ngơ ngác.
Di Di lắp bắp: “Mua… giúp em mua băng vệ sinh? Em dùng hết rồi.”
“Em ngồi đi, anh đi mua.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận