Chương 67

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 67

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lĩnh Vân Sơn
Chuyến đi đến Lĩnh Vân Sơn là một cuộc hành xác. Họ ngồi tàu hỏa, rồi chuyển sang xe buýt địa phương cũ kỹ, cuối cùng là đi bộ hàng chục cây số đường núi. Khi đến được chân núi, trời đã nhá nhem tối. Không một bóng người, không một nhà trọ.
“Em… em đi không nổi nữa…” Di Di ngồi bệt xuống một tảng đá, thở hổn hển.
Chiếu Dã nhìn cô, rồi nhìn lên ngọn núi chìm trong sương đêm. Anh mỉm cười. “Về nhà rồi.”
Anh ném hai cái va li sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt cô. “Lên đi.”
“Nhưng còn hành lý…”
Anh không nói gì, cõng cô lên lưng. Chỉ bằng một tay, anh xách cả hai chiếc va li nặng trịch. Di Di còn chưa kịp ôm chặt, anh đã lao đi.
Anh không đi bộ. Anh chạy.
Gió rít bên tai Di Di. Anh băng qua những bụi cây, nhảy qua những khe suối, nhanh như một bóng ma. Đây không phải là tốc độ của con người. Càng vào sâu trong rừng, không khí càng trở nên trong lành và hoang dã. Di Di cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng đi. Mùi hương của đất, của lá mục, của sương đêm… nó đánh thức một thứ gì đó nguyên thủy bên trong cô.
An toàn.
Cô cảm thấy an toàn tuyệt đối trên tấm lưng rộng lớn này. Cô gục đầu vào vai anh, chìm vào giấc ngủ.
Khi Chiếu Dã dừng lại, họ đã ở trên một đỉnh núi bằng phẳng. Anh nhẹ nhàng đặt Di Di xuống bãi cỏ mềm như nhung.
Dưới ánh trăng, cơ thể cô co lại. Quần áo tuột ra. Chỉ trong vài giây, cô gái Di Di đã biến mất, thay vào đó là một con thỏ trắng muốt, nhỏ bé, đang run rẩy cuộn tròn lại, cái mũi hồng hồng khẽ động đậy.
Chiếu Dã mỉm cười. Anh cũng trút bỏ hình hài con người. Không phải là dạng nửa vời đáng sợ, mà là hình dạng thật sự của anh.
Một con sói xám khổng lồ, oai vệ, bộ lông dày mượt dưới ánh trăng.
Anh bước tới, dùng cái mũi ươn ướt của mình huých nhẹ vào con thỏ. Con thỏ giật mình, mở mắt, nhưng khi thấy con sói, nó không hề sợ hãi. Nó dụi đầu vào bộ lông dày của anh.
Chiếu Dã nằm xuống bãi cỏ, cẩn thận dùng một chân khều con thỏ vào giữa lồng ngực mình. Anh cuộn người lại, dùng cơ thể to lớn và cái đuôi xù che chắn cho cô khỏi sương đêm.
Giữa rừng sâu núi thẳm, con sói xám ôm con thỏ trắng ngủ say. Đó là bức tranh bình yên và nguyên thủy nhất.

Bình luận (0)

Để lại bình luận