Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nụ Cười Của Thẩm Mộc Hi
“Khoan đã.”
Mạc Dịch cởi chiếc áo khoác đồng phục của mình ra và khoác lên vai cô.
“Không cần…”.
“Váy của em rách rồi,” hắn nói dối không chớp mắt. “Không che lại, em muốn về lớp thế nào?”.
Tô Luyến hoảng hốt sờ ra sau, nhưng cô không thể thấy gì. Đầu óc cô giờ đã là một mớ hỗn độn, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Vậy… cảm ơn học trưởng.”.
“Khách khí rồi, Quyến Luyến.” Hắn đưa tay lên, ngón tay lướt nhẹ qua má cô.
Tô Luyến giật nảy mình như bị điện giật, cô lùi lại, và gần như là chạy trối chết, không dám ngoảnh đầu lại.
Mạc Dịch đứng đó, nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của cô, đôi mắt hổ phách tối sầm lại. Hắn đưa ngón tay vừa chạm vào má cô lên môi, mỉm cười. Một nụ cười đầy chiếm hữu.
Tô Luyến trở về lớp học trong trạng thái như người mất hồn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá sốc.
【 Con ngu này! 】
Giọng nói của Hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu cô, đầy vẻ bực bội.
【 Mày vừa bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng! Khí vận Đế vương của Mạc Dịch đã ở ngay trước mắt, mày chỉ cần để hắn bắn vào là có thể hấp thụ rồi! Mày có biết hắn đáng giá bao nhiêu không? 】.
Tô Luyến mệt mỏi: 【 Tôi bị hắn cưỡng bức, anh có hiểu không? 】
【 Cưỡng bức cái gì mà cưỡng bức? Thân thể này của mày mẫn cảm như vậy, tao thấy mày cũng sướng lắm mà! 】 Hệ thống khinh bỉ. 【 Tao cảnh báo mày, chờ Tô Hân xuất hiện, cô ta mà cướp được Mạc Dịch, thì mày chỉ có nước… 】.
【 Tô Hân xuất hiện thì sao? Này! Hệ thống! 】.
Nhưng Hệ thống lại im bặt, có lẽ lại hết năng lượng.
Tô Luyến thở dài, lết về chỗ ngồi của mình. Cô gục mặt xuống bàn, cảm thấy kiệt sức.
Một lúc sau, có một mảnh giấy nhỏ được đẩy qua.
Tô Luyến ngẩng đầu. Thẩm Mộc Hi, bạn cùng bàn “cao lãnh chi hoa” của cô, vẫn đang chăm chú nhìn sách, nhưng ngón tay thon dài của cậu ta rõ ràng là vừa đẩy mảnh giấy.
Cô tò mò mở ra. Nét chữ của Thẩm Mộc Hi rất đẹp, ngay ngắn và mạnh mẽ.
【 Trông em không ổn lắm. Có chuyện gì sao? 】.
Tô Luyến sững sờ. Thẩm Mộc Hi mà lại quan tâm đến cô sao? Từ khi ngồi cùng bàn, ngoài câu chào hỏi xã giao, hai người gần như không nói chuyện. Cậu ta luôn toát ra một vẻ xa cách, lịch sự nhưng lạnh lùng.
Cô cầm bút lên, do dự một lúc rồi viết: 【 Không sao. Cảm ơn anh. 】
Cô vẽ thêm một mặt cười ở cuối.
Cô đẩy tờ giấy lại. Thẩm Mộc Hi liếc nhìn tờ giấy, rồi liếc nhìn cô. Và rồi, cậu ta mỉm cười.
Đó không phải là nụ cười xã giao mà cậu ta hay dùng. Đây là một nụ cười thật sự, làm bừng sáng cả khuôn mặt vốn lạnh lùng của cậu ta. Giống như băng tuyết mùa đông đột nhiên tan chảy, để lộ ra ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
Tô Luyến ngẩn người.
Trời ạ, nụ cười này… thật sự có thể giết người.
Thẩm Mộc Hi không biết rằng, nụ cười hiếm hoi của mình đã khiến Tô Luyến chấn động. Cậu ta không quen cười. Nụ cười, đối với cậu ta, đã từ lâu chỉ là một chiếc mặt nạ.
Từ khi nào nhỉ?
À, có lẽ là từ cái ngày cậu ta biết mình có một người em trai.
________________

Bình luận

Để lại bình luận