Chương 50

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 50

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Lật Đổ Của Yêu Tinh
Nước mắt cô lại trào ra, lần này là vì đau đớn thật sự. “Đau… buông ra… Mạc Dịch… a…”
Hắn nghe thấy tiếng nức nở của cô. Hắn từ từ nhả ra, nhưng không rời đi. Hắn nhìn chằm chằm vào “chiến tích” của mình – hạt ngọc nhỏ đáng thương giờ đã sưng đỏ, ửng lên một màu hồng diễm lệ dưới ánh đèn văn phòng.
Rồi hắn làm một việc còn kinh khủng hơn.
Hắn… thổi nhẹ lên đó.
“A… A…!”
Một luồng khí mát lạnh chạm vào vết thương nóng rẫy, tạo ra một sự kích thích mãnh liệt gấp ngàn lần. Tô Luyến cong người lên như một con tôm bị nướng, toàn thân co giật. Cơn khoái cảm ập đến như sóng thần, đánh tan mọi phòng bị của cô.
Mạc Dịch cười khẽ, giọng nói khàn đặc đầy thỏa mãn: “Em thấy không, Quyến Luyến? Cơ thể em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều.”
Hắn liếm nhẹ lên vết cắn, như một lời xoa dịu. “Thật là mẫn cảm. Chỉ một chút đau đớn… đã khiến em ướt sũng thế này.”
Hơi thở Tô Luyến hổn hển. Cô nhìn hắn.
Lần đầu tiên, cô nhìn hắn không phải với tư cách con mồi.
Hắn đẹp, đúng vậy. Một vẻ đẹp ác quỷ. Nhưng ngay lúc này, hắn cũng chỉ là một thằng đàn ông bị dục vọng chi phối. Hắn thích thú khi thấy cô đau. Hắn hưng phấn khi thấy cô khuất phục. Hắn cần… sự thừa nhận của cô.
Và đó, chính là điểm yếu của hắn.
“Sao thế?” Hắn nhướn mày, thích thú với ánh mắt mới của cô. “Đừng nhìn tôi như vậy.” Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai cô. “Em nhìn tôi như thế… tôi sẽ không nhịn được mà bắt nạt em đến chết.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Tô Luyến. Cô đã tìm ra rồi.
Cô bỗng nhiên cười. Một nụ cười không hề có chút sợ hãi, mà chỉ có sự dâm mị và khiêu khích tột độ.
“Chỉ vậy thôi sao, học trưởng?” Giọng cô bỗng trở nên ngọt ngào, như một ly rượu độc. “Em còn tưởng… anh có thể bắt nạt em nhiều hơn thế.”
Mạc Dịch sững sờ. Toàn bộ khí thế thống trị của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Con mồi… vừa mới nhe nanh với hắn.
Tận dụng khoảnh khắc ngỡ ngàng đó, Tô Luyến hành động.
Cô dùng hết sức, nhổm người dậy. Đôi tay vẫn bị trói sau lưng bằng chiếc cà vạt lụa, một tư thế đầy bất lực, nhưng lại khiêu khích một cách chết người.
“Ưm…” Hắn khẽ gầm gừ khi cô chủ động áp bộ ngực trần mềm mại vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Và rồi, cô vòng hai chân thon dài, trắng nõn của mình, siết chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn. Nơi tư mật ướt đẫm của cô, chỉ cách cây hàng đang gào thét của hắn qua một lớp vải mỏng.
Cô cố tình cọ xát.
“A…” Lần này, đến lượt Mạc Dịch run rẩy.
Tô Luyến mỉm cười. Quyền chủ động đã thay đổi.
Cô rướn người lên, đôi môi đỏ mọng lướt qua cằm hắn, dừng lại ở vành tai nhạy cảm. Cô không hôn.
Cô liếm hắn.
Cái lưỡi mềm mại, ướt át lướt nhẹ qua vành tai hắn, và cô thì thầm, hơi thở nóng hổi của cô như một lời nguyền rủa:
“Em đang đợi anh đây… Mạc Dịch.”
Cô lại cọ mạnh nơi đẫm nước của mình vào hắn.
“Dạy cho em biết… thế nào mới là bắt nạt.”

Bình luận

Để lại bình luận