Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

: Ngõ Vắng Gặp Gỡ
Người ta cứ mãi chờ mong những cuộc tương phùng được sắp đặt, nhưng lại luôn tin rằng, điều tuyệt diệu nhất phải đến từ những rung động bất ngờ.
Cuộc gặp gỡ định mệnh của Bạch Đường, xảy ra vào một buổi sớm bình thường đến tẻ nhạt của tuổi mười bảy.
Nếu nhất định phải tìm một điểm đặc biệt, thì có lẽ đó là tại con hẻm Phức Hinh ở phía nam thành phố, cây hải đường mà con mèo Cầu Cầu yêu thích nhất, vừa trổ lứa hoa thơm đầu tiên của mùa.
Ngọn gió xuân nồng nàn mang theo chút se lạnh cuối mùa, lả lơi đùa giỡn với vạt váy đồng phục vừa chấm gối của thiếu nữ, mơn trớn cặp đùi non nõn nà, khiến chủ nhân của nó bất giác run lên. Bạch Đường vội kéo chặt chiếc áo len dệt kim mỏng khoác hờ bên ngoài, rảo bước nhanh hơn.
Cuối phố Thập Phương, rẽ phải, chính là con hẻm Phức Hinh – một ốc đảo cổ kính giữa lòng Đậu Thành. Hẻm không dài, đường cũng chẳng rộng, một bên là dòng sông hộ thành uốn lượn, nơi mấy nếp nhà cũ kỹ tựa mình vào làn nước. Nơi này vắng người, vài căn nhà lớn có tiếng tăm đã sớm được cải tạo thành thi xã, phòng tranh, hoặc câu lạc bộ tư nhân. Cổ xưa mà vẫn sống động.
Bạch Đường dừng chân trước một tấm biển gỗ, khắc chữ lệ “Hẻm Phức Hinh, số 10”. Đây là một căn nhà hoang, ít nhất là trong suốt ba năm kể từ khi gia đình cô dọn về đây. Tường rêu xám chì không cao, chỉ vừa đủ che khuất phần lớn cảnh sắc bên trong.
Duy chỉ có một cây tây phủ hải đường già cỗi, vươn những nhánh khẳng khiu ra ngoài.
Cầu Cầu đã chờ sẵn trên cành cây. Thấy que giăm bông trên tay Bạch Đường, mắt nó sáng rực, thoắt một cái đã nhảy lên đầu tường.
“Trời ơi, mới một tuần không gặp mà sao mày béo ú thế này, Cầu Cầu?”
Bạch Đường đứng dưới tường, vươn tay xoa cái đầu lông lá của nó, mắt tròn xoe kinh ngạc. Ngước nhìn lên, cô thấy rõ cái nọng cằm hai ngấn của nó. Ba năm trước, cô gặp nó lần đầu cũng ở gần đây. Nhà Bạch Đường mở một tiệm thuốc Bắc, mẹ cô sợ đám chuột bọ phá phách dược liệu quý, nên cấm tiệt mọi loại thú cưng. Cô đành phải lén lút “bao nuôi” Cầu Cầu, thường xuyên mang đồ ăn vặt đến đây.
Con mèo này chảnh chọe lắm, chỉ khi sáng sớm đi học hoặc chiều tối tan trường, nó mới đậu trên cây hải đường chờ cô. Tuần trước cô bị viêm họng cấp, bị ông bố già cổ hủ bắt ở nhà uống thuốc đắng cả tuần. Hôm nay vừa khỏi, háo hức chạy đến gặp nó, ai ngờ nó lại béo tốt thế này.
Cầu Cầu xử lý xong que giăm bông, ưỡn cái lưng mập, nhảy phắt về cành cây. Bạch Đường ngẩng mặt lên, bắt gặp một chùm hoa đang nở rộ. Bị con mèo làm động, những cánh hoa mỏng tang xoay xoay rồi rơi lả tả, vương trên tóc, trên trán, và trên vai áo cô.
Ngẩn ra vài giây, cô rút điện thoại, vò vò mái tóc cho thêm phần rối bù, rồi chu môi, lè lưỡi, ngước mặt lên làm một kiểu tự sướng thật “ngáo”. Chắc chắn đã chụp được cả mèo lẫn hoa, cô mở WeChat, nhấn vào cái tên được ghim trên cùng – “Trần Như Nhộng” – và đắc ý gửi ảnh đi.
Trần Như Nhộng: “…Mày lại lên cơn à? Bệnh chưa chữa khỏi?” Ngọt Rụng Răng: Cưng ơi, chị mày tái xuất giang hồ rồi, tắm rửa sạch sẽ chờ chị đến sủng ái đi…”
Bạch Đường tựa lưng vào tường, đầu cúi gằm, vừa cười khúc khích vừa múa mười ngón tay trên màn hình.
Cô không hề hay biết, cách đó năm bước chân, cánh cửa gỗ đột nhiên được kéo ra từ bên trong. Trục cửa cũ kỹ rít lên một tiếng ken két nặng nề trên nền đá xanh.
Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đang vịn trên thành cửa.

Bình luận

Để lại bình luận