Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

: Bầu Không Khí Ngọt Ngào
Bạch Đường ngồi bên bàn ăn, nhìn nồi thuốc đang sôi ùng ục. Tiếu Hạt ngồi đối diện, chậm rãi ăn cháo, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn nồi thuốc, hoặc là, nhìn cô.
Không khí vừa đắng mùi thuốc, vừa ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Bạch Đường, kẻ sợ nhất sự im lặng, quyết định phá vỡ bầu không khí.
“Anh… anh ở đây một mình à?”
“Ừm.”
“Ồ.”
Lại im lặng. Bạch Đường vắt óc tìm đề tài.
“Anh có bạn gái chưa?”
Chết tiệt! Sao lại nói huỵch toẹt ra thế này! Não ơi là não!
“Ý… ý em là, anh bệnh mà không thấy ai chăm sóc…” Cô cố gắng chữa cháy.
“Ừm, chưa có bạn gái.”
Bạch Đường thề, cô vừa thấy khóe môi Tiếu Hạt nhếch lên, dù chỉ trong một giây. Nụ cười nhạt đó đẹp đến mức, Bạch Đường nguyện ý nấu thuốc cho anh, đút anh uống, rửa bát cho anh, giặt quần áo cho anh, thậm chí… ngủ với anh, sinh con cho anh… Mới vài giây mà cô đã nghĩ đến cả đời, dù cô mới biết tên anh chưa đầy hai tiếng.
“Em không sợ à?” Tiếu Hạt đột ngột hỏi.
“Sợ gì ạ?”
“Em đang ở một mình trong nhà của một người đàn ông xa lạ.” Giọng anh có vẻ dò xét.
“Không sợ. Nhà em biết em ở đây mà.” Bạch Đường vênh mặt. (Biết cô đi giao thuốc, nhưng không biết cô vào tận nhà trai thế này).
Tiếu Hạt bật cười khe khẽ.
“Tôi mới dọn về tháng này. Tôi lớn lên ở đây. Về sớm để làm luận văn tốt nghiệp.”
“Anh học vẽ ạ?” Lúc vào cô đã thấy giá vẽ trong phòng làm việc.
“Ừm. Đậu Thành dễ tìm cảm hứng.”
“Tít— tít— tít” Nồi thuốc báo hiệu đã xong.
Bạch Đường tắt điện, rót thuốc ra hai bát. “Một bát anh uống ngay sau khi ăn cháo. Bát còn lại để nguội cất tủ lạnh, mai hâm lại uống. Gói kia mai hãy nấu nhé.”
“Biết rồi.”
“Vậy… em về đây. Chúc anh mau khỏe!” Hết lý do ở lại rồi, bụng cô cũng bắt đầu réo.
Cô luyến tiếc đi ra cửa. Tiếu Hạt tiễn cô ra sân, đột nhiên đưa điện thoại ra trước mặt cô: “Không phải bảo muốn thêm WeChat sao? Quét đi.”
“A?… Ồ!” Bạch Đường vội móc điện thoại ra.
“Tên em là gì?”
“Bạch Đường ạ. Bạch trong ‘màu trắng’, Đường trong ‘Hải Đường’.”
Tiếu Hạt ngẩng đầu, ngạc nhiên chỉ vào cây hải đường trong sân: “Giống nó à?”
“Vâng, tên thật đó ạ!”
“Rất đẹp.” Tiếu Hạt cúi đầu, lưu tên cô là “Bạch Đường”.
Trên đường về, Bạch Đường cười ngoác cả mang tai. Nickname của anh chỉ là hai chữ cái viết tắt “XH”, ảnh đại diện là bóng lưng tròn vo của Cầu Cầu.
Lúc này, Tiếu Hạt cũng đang ngồi trước bàn, nhìn ảnh đại diện WeChat của Bạch Đường. Đó là ảnh chụp cận mặt Cầu Cầu, trên đầu còn cài một đóa hoa hải đường nho nhỏ.
Anh bật cười, bưng bát thuốc đen ngòm lên, uống một hơi cạn sạch. Rõ ràng là thuốc đắng, mà anh lại thấy có chút ngọt, như thể ai đó vừa bỏ thêm đường trắng vào vậy.

Bình luận

Để lại bình luận