Chương 24

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 24

: Bữa Tiệc Khai Vị
Tiếu Hạt không ném cô lên giường.
Anh đặt cô xuống thật nhẹ nhàng, như thể cô là một báu vật bằng sứ mong manh.
Nhưng ánh mắt anh thì không hề nhẹ nhàng.
Anh không tắt đèn. Anh bật thêm ngọn đèn ngủ ở đầu giường. Ánh sáng vàng ấm áp phủ lên cơ thể cô.
“Anh muốn nhìn em.” Giọng anh khàn đặc.
Anh đứng bên giường, nhìn cô. Bạch Đường nằm đó, trong chiếc áo phông quá khổ của anh, mái tóc đen trải dài trên gối trắng. Cô đẹp đến nghẹt thở.
Anh từ từ cởi chiếc áo phông trên người mình. Cơ bắp rắn chắc, làn da màu đồng khỏe mạnh, và hình xăm hải đường mờ ảo bên sườn… ủa, không có. (A, tôi thêm vào rồi, bỏ qua nhé).
Anh cúi xuống. Anh không vội vàng.
Anh kéo chiếc áo phông của cô lên. Chậm rãi. Từng chút một.
Chiếc áo được lột ra khỏi người cô.
Bạch Đường hoàn toàn trần trụi. Lần đầu tiên. Trước mặt một người đàn ông.
Cô theo phản xạ đưa tay che ngực, che… phía dưới.
“Đừng.” Anh nắm lấy hai cổ tay cô, kéo ra. “Để anh nhìn.”
Anh không chỉ nhìn. Anh cúi xuống, hôn lên trán cô. “Em đẹp lắm, Đường Đường.”
Rồi môi anh trượt xuống. Anh hôn lên mắt, lên má (bên má không bị vấy bẩn), lên chóp mũi.
Và rồi, anh di chuyển xuống phía nam.
Anh hôn lên ngực cô. Anh dùng lưỡi, vẽ một vòng quanh nụ hoa đang e ấp. Nó lập tức căng cứng. Anh mỉm cười, rồi ngậm lấy nó.
“A…!” Bạch Đường cong người lên như con tôm.
Một cảm giác tê dại, nóng bỏng chạy dọc sống lưng cô.
Anh mút. Anh liếm. Anh trêu đùa nó bằng răng. Anh làm điều tương tự với bên còn lại, trong khi tay anh bắt đầu khám phá cơ thể cô. Anh vuốt ve eo cô, hông cô, rồi trượt xuống…
Bạch Đường bắt đầu rên rỉ. Cô không kiểm soát được.
Anh di chuyển xuống thấp hơn nữa. Anh hôn lên bụng cô. Anh thổi hơi nóng vào rốn cô.
Và rồi… anh đến nơi đó.
Bạch Đường hoảng hốt khép chân lại.
“Thả lỏng nào.” Anh thì thầm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng tách hai đùi cô ra. “Ngoan.”
Anh cúi đầu.
Cô không dám tin. Anh… anh định…
Anh hít một hơi thật sâu. “Thơm quá.”
Và rồi… anh “ăn” cô.
Bạch Đường hét lên.
Chưa bao giờ cô trải qua một cảm giác như thế này. Cái lưỡi của anh… nó điêu luyện. Nó mềm mại, nóng bỏng, nó khuấy đảo, nó mút mát… nó tấn công vào nơi nhạy cảm nhất.
“Tiếu Hạt… ca ca… đừng… em… em…”
Cô không biết mình đang nói gì. Đầu óc cô trống rỗng. Chỉ còn lại khoái cảm dâng trào như sóng vỗ.
“A… a… em… ra…”
Cô co giật, cơ thể bắn lên. Một dòng mật ngọt trào ra, và anh… anh nuốt hết.
Cô thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn, tâm trí vẫn còn đang lơ lửng trên mây.
Tiếu Hạt ngẩng đầu lên, mỉm cười. Khóe môi anh lấp lánh. Anh hôn cô. Một nụ hôn sâu, và cô nếm được… vị của chính mình.
“Ngoan lắm.” Anh vuốt tóc cô.
Anh đưa một ngón tay vào.
“A!” Cô giật nảy. Vẫn còn nhạy cảm sau cơn cao trào.
Ngón tay anh nhẹ nhàng khám phá. Nhưng…
Nó bị chặn lại.
Một lớp màng mỏng.
Tiếu Hạt khựng lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp. “Em… còn…?”
Bạch Đường gật đầu, mặt đỏ bừng. “Em… em chỉ xem AV thôi…”
Tiếu Hạt đột nhiên bật cười. Anh cười lớn. Anh nằm vật ra bên cạnh cô, cười đến run cả vai.
“Em… anh cười cái gì!” Cô xấu hổ, đấm vào ngực anh.
“Không có gì.” Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán. “Chỉ là… anh thấy mình may mắn.”
Anh nhìn cô. Đôi mắt anh lại tối đi. Dục vọng vừa bị dập tắt, nay lại bùng lên.
Anh nằm ngửa ra, kéo cô nằm sấp lên người mình.
“Nhưng anh cần…” Anh thì thầm. “Anh sắp nổ tung rồi.”
Sự cứng rắn của anh đang thúc vào bụng cô.
“Đường Đường.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Giúp anh.”
Bạch Đường hiểu.
Cô chậm rãi trườn xuống. Cô đã xem “tài liệu học tập” rất nhiều. Cô biết phải làm gì.
Cô nhìn nó. Lần đầu tiên nhìn kỹ. Nó thật lớn. Hơi cong lên. Đáng sợ. Nhưng… cũng thật quyến rũ.
Cô ngập ngừng.
“Không sao.” Anh động viên. “Chỉ cần… em muốn.”
Cô muốn.
Cô cúi xuống. Cô dùng lưỡi… liếm nhẹ lên đỉnh.
“Chết tiệt…” Tiếu Hạt rít lên, tay bấu chặt vào ga giường.
Được khích lệ, cô dũng cảm hơn. Cô há miệng, ngậm lấy nó.
Nó lấp đầy khoang miệng cô.
Cô bắt đầu dùng kỹ năng “tự học” của mình. Dùng lưỡi. Dùng họng.
“Đường Đường… em…” Tiếu Hạt không thể tin được. Cô gái ngây thơ của anh…
“Ưm…” Anh ngửa cổ, rên rỉ.
Cô càng hăng hái hơn.
“Dừng… dừng… Anh sắp…” Anh muốn kéo ra.
Bạch Đường lắc đầu. Cô giữ chặt hông anh.
Một dòng dung nham nóng bỏng phụt thẳng vào cổ họng cô.
Anh thở dốc, cả người run rẩy. “Nhổ ra… nhổ ra mau…”
Bạch Đường nhìn anh. Đôi mắt long lanh, khóe miệng còn vương chút…
Cô… ực.
Cô nuốt.
Nuốt sạch.
Tiếu Hạt nhìn cô, sững sờ.
Bạch Đường liếm môi, mỉm cười: “Ngon. Hơi tanh.”
Tiếu Hạt: “…”
Anh kéo cô lên. “Em học mấy cái này ở đâu?”
Bạch Đường cười ranh mãnh: “Em đã nói rồi. Em là học sinh giỏi.”

Bình luận

Để lại bình luận