Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Trò Đùa Của Mèo Con
Hứa Khả hất lọn tóc sặc sỡ, trong đầu thoáng qua hình ảnh chiếc váy công chúa màu hồng phấn cô vừa thử sáng nay. Cô biết tỏng lão già Chu Đại kia đã mua nó. Cái cách hắn nhìn cô qua camera, ánh mắt như muốn lột trần cô ra, không thể nào sai được. Giờ thì cô chỉ đang thử xem, con hổ già này sẽ vờn con mồi đến mức nào.
“Chú,” cô gọi, giọng ngọt như mật, “Cái váy em thử sáng nay ở trung tâm thương mại ấy, anh thấy có đẹp không?”
Chu Đại đang lái xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng. Hắn liếc cô qua kính chiếu hậu, một cái nhìn sâu không thấy đáy. “Đẹp.”
“Vậy anh mua cho em đi,” cô nhoài người về phía trước, để lộ đường cong non nớt nhưng đầy đặn dưới lớp áo thun mỏng. “Em mặc cho anh xem mỗi ngày, chịu không?”
Chu Đại không đáp, nhưng khóe miệng gần như không thể nhận ra đã nhếch lên một chút.
Khi xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm, Hứa Khả lập tức đảo mắt. Đúng như cô đoán, trên ghế sau, mấy chiếc túi giấy hàng hiệu nằm ngay ngắn, và nổi bật nhất chính là chiếc túi có logo của cửa hàng kia.
Cô cười khẩy. Đàn ông.
“Anh đến đây đón em, hay là đến đây để đưa váy cho ‘con mèo con không nghe lời’?” Cô cố tình nhấn mạnh cái biệt danh mà hắn dùng để gọi cô.
Chu Đại tắt máy, không khí trong xe lập tức đặc quánh lại. Hắn quay sang, cơ thể cao lớn lấp đầy không gian, mang theo một áp lực vô hình. “Em đi gặp thằng nhóc kia?”
Hứa Khả chớp mắt, giả vờ ngây thơ. “Thằng nhóc nào cơ? À, Lý Văn Uy á? Bạn học cũ thôi mà. Chú quản cả chuyện em có bạn bè sao?”
“Bạn bè?” Chu Đại gằn giọng, sự chiếm hữu trong mắt hắn không thèm che giấu. “Em là của tôi, Hứa Khả. Tôi không thích em qua lại với bất kỳ thằng đực nào khác.”
Câu nói này làm Hứa Khả sững lại, rồi cô bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng đầy mỉa mai. “Của anh? Chu Đại, anh nghĩ anh là ai? Tôi đến đây ở nhờ, anh cho tôi ăn, cho tôi mặc, nhưng không có nghĩa là anh sở hữu tôi.”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích: “Hay là… anh muốn dùng mấy cái váy này để ‘mua’ tôi? Nếu vậy thì giá này hơi rẻ đấy.”
Sự trêu chọc trần trụi của cô khiến lồng ngực Chu Đại phập phồng. Con mèo hoang này không chỉ không sợ hắn, mà còn dám giơ vuốt cào ngược lại. Hắn đưa tay, ngón tay lạnh như băng véo mạnh lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.” Giọng hắn trầm khàn, như một lời cảnh báo. “Em có thể giương vuốt, nhưng nên nhớ, cái lồng nhốt em là do tôi kiểm soát.”
Hứa Khả không hề sợ hãi, cô còn vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên ngón tay cái đang kìm kẹp cằm mình. “Vậy thì chú phải xem, cái lồng này… có đủ chắc để nhốt em không.”
Cô giật cằm ra, mở cửa xe, thản nhiên lấy mấy túi đồ ở ghế sau. “Cảm ơn váy của chú. Em sẽ mặc, nhưng là vì em thích, không phải vì anh.”
Chu Đại ngồi im, nhìn theo bóng dáng mảnh mai nhưng đầy gai góc của cô. Hắn nhận ra, con mèo nhỏ này không dễ thuần hóa. Nhưng chính sự hoang dã đó… lại càng khiến hắn thèm muốn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận