Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ly Rượu Đưa Lối
Cát Dương nheo mắt nhìn Chu Đại. Cái vẻ mặt lạnh như tiền, kiềm chế đến mức bệnh hoạn kia của thằng bạn thân, hắn lạ gì. Nhưng cái cách hắn ta lén lút liếc Hứa Khả, cái cách hắn gắp thức ăn cho cô, dù vụng về nhưng lại đầy chiếm hữu, Cát Dương biết, cây vạn tuế ngàn năm này, thật sự động lòng rồi.
“Anh Đại,” Cát Dương cười hề hề, kéo Chu Đại ra ban công, “Con bé này… không phải dạng vừa đâu. Mười chín tuổi, mơn mởn phơi phới thế kia, anh tính… ‘ăn’ thật à?”
Chu Đại không đáp, chỉ rít một hơi thuốc, làn khói xám đặc che khuất đôi mắt sâu thẳm.
“Em nói thật,” Cát Dương huých vai hắn, “Em gái Hứa Khả tuy còn nhỏ, nhưng cái dáng vẻ đó… chậc chậc… một lần không đủ đâu. Mà anh thì ‘nhịn’ ba mươi lăm năm rồi, lần đầu tiên e là… khó kiểm soát. Phải để em giúp!”
Trước khi Chu Đại kịp phản ứng, Cát Dương đã quay vào trong, rót một ly vang đỏ sóng sánh. Hắn nhanh như chớp, thả một thứ bột trắng li ti vào ly, lắc nhẹ. Thứ thuốc này không mạnh, chỉ đủ để thổi bùng ngọn lửa dục vốn đã âm ỉ.
“Đây, uống mừng anh ‘thoát ế’.” Cát Dương đưa ly rượu cho Chu Đại.
Chu Đại nhíu mày, nhưng nể mặt bạn, cũng đang thấy cổ họng khô khốc vì cái nhìn của Hứa Khả lúc nãy, hắn uống một hơi cạn sạch.
Hơi nóng bắt đầu lan tỏa. Ban đầu chỉ là ấm áp, nhưng khi hắn quay lại bàn, nhìn thấy Hứa Khả đang cười, đôi môi cô đỏ mọng như trái anh đào, ngọn lửa đó bùng lên dữ dội. Hắn cảm thấy máu huyết toàn thân sôi trào, cổ họng rát bỏng. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc váy hồng phấn của cô, tưởng tượng lớp vải mỏng manh ấy bị xé toạc dưới tay mình.
Hứa Khả cảm nhận được cái nhìn thiêu đốt đó. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Chu Đại. Đó không còn là ánh mắt của một người chú, mà là ánh mắt của một con dã thú đang đói mồi. Cô bất giác rùng mình, một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng.
Cát Dương nhìn cảnh đó, cười đắc thắng. Hắn lén lút nhét vào túi áo khoác của Chu Đại hai chiếc bao cao su. “Anh Đại, của em cả đấy, hàng xịn, cỡ lớn nhất. Em gái Hứa Khả… ‘chật’ lắm đấy, anh nhẹ tay thôi, không người ta sợ.”
“Cút!” Chu Đại gầm gừ, nhưng giọng hắn đã khàn đi rõ rệt.
“Về đi, về đi,” Cát Dương xua tay, “Đêm nay dài lắm, anh em ạ.”
Lúc Nhạc San biết chuyện, cô giận tím mặt. “Anh điên rồi! Anh bỏ thuốc anh ấy? Hứa Khả mới mười chín tuổi!”
“Em yêu,” Cát Dương ôm vợ, cười dâm đãng, “Anh chỉ giúp anh Đại ‘mở lòng’ thôi mà. Em xem, anh cũng ‘nóng’ rồi này, chúng ta cũng ‘mở lòng’ nhé?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận