Chương 61

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 61

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vị Đắng Của Ghen Tuông và Chiếc Bánh Rẻ Tiền
Lý Văn Uy đờ đẫn nhìn chiếc xe thể thao sang trọng màu đen tuyền lướt đi. Chiếc xe bóng loáng như một con mãnh thú vừa được tắm gội, đắt đỏ đến mức làm người ta tự thấy mình hèn mọn. Và Hứa Khả, với mái tóc nhuộm đủ màu rẻ tiền, bộ quần áo cũ sờn, lại thản nhiên bước vào chiếc xe đó.
“Chú của tớ,” cô nói vậy.
Lý Văn Uy cố nuốt khan. Chú? Một người “chú” nào lại lái chiếc xe trị giá cả gia tài và nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt săn mồi như thế? Cậu ta không phải kẻ ngốc, cậu ta thấy rõ sự chiếm hữu trong cái cách người đàn ông kia hạ kính xe, cái cách gò má hắn khẽ giật khi thấy Hứa Khả nói chuyện với cậu. Đó không phải ánh mắt của bậc trưởng bối. Đó là ánh mắt của một gã đàn ông đánh dấu lãnh địa.
________________

Không khí bên trong chiếc xe đắt đỏ đặc quánh lại, ngột ngạt và xa xỉ. Mùi da thuộc cao cấp xộc thẳng vào mũi Hứa Khả, trộn lẫn với mùi hương gì đó lạnh lùng, sắc bén toát ra từ người đàn ông bên cạnh. Chu Đại.
Cô liếm môi, cố làm ra vẻ bình thản, nhưng cái bánh kem trong túi ny lông sột soạt trên đùi cô như đang gào thét sự lạc lõng của nó.
Chu Đại không lái xe ngay. Hắn chỉ ngồi đó, ngón tay thon dài gõ nhịp lên vô lăng bọc da.
“Em vừa nói chuyện với nó?” Giọng hắn trầm và đều, không cảm xúc.
“Bạn học cũ thôi mà,” Hứa Khả nhún vai. “Tình cờ gặp.”
“Bạn học?” Hắn nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo còn hơn cả máy điều hòa trong xe. “Bạn học lại còn tặng bánh kem cho nhau à?”
Hứa Khả chột dạ. Cô biết hắn đang ghen, nhưng cô không ngờ sự ghen tuông của một người đàn ông ba mươi lăm tuổi lại trẻ con đến vậy. “Chỉ là cái bánh thôi. Chú làm gì căng thẳng thế?”
“Chú?” Hắn lặp lại từ đó, như thể nếm phải thứ gì đắng ngắt. Ánh mắt hắn quét xuống cái túi ny lông trên đùi cô. “Thứ rác rưởi.”
“Này!” Hứa Khả bất bình.
Chu Đại không nói thêm. Hắn nhoài người qua, động tác nhanh và dứt khoát. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô, mang theo mùi bạc hà thanh khiết nhưng hành động lại đầy thô bạo. Hắn giật lấy cái túi, hạ kính xe, và ném thẳng ra ngoài.
Chiếc bánh kem Lý Văn Uy cất công mua cho cô, văng ra khỏi hộp, đập vào lề đường, nát bét.
“Anh bị điên à!” Hứa Khả hét lên, lần này cô không gọi “chú” nữa.
“Anh không thích em nhận đồ của thằng đàn ông khác.” Chu Đại nói, giọng vẫn đều đều, nhưng ánh mắt đã tối sầm lại. Hắn rút một tờ khăn ướt, tỉ mẩn lau ngón tay vừa chạm vào cái túi rẻ tiền. “Huống hồ, thứ bánh rẻ mạt đó không xứng với em.”
Hứa Khả tức nghẹn họng. Nhưng rồi, cô nhìn hắn, nhìn sự ngạo mạn và chiếm hữu không thèm che giấu. Một ý nghĩ lóe lên. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy khiêu khích.
“Vậy sao? Rẻ mạt à?” Cô nhoài người về phía hắn, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi da thịt sạch sẽ của hắn. “Vậy… anh định đền cho em cái bánh khác, xịn hơn chứ?”
Hắn nhìn cô chằm chằm. Con mèo nhỏ đang xù lông, nhưng cũng đang… dụ dỗ.
“Em muốn cái nào?”
“Cái đắt nhất. Cái mà bình thường em không bao giờ dám mơ tới,” cô thì thầm, ngón tay nghịch ngợm gõ nhẹ lên đùi hắn. “Anh đền nổi không, chú?”
Hơi thở của Chu Đại nặng nề hơn một nhịp. Con nhóc này đang thử thách hắn.
“Chỉ cần là thứ anh mua,” hắn gằn giọng, “thì em chỉ có thể ăn đồ của anh thôi.”
Xe nổ máy, lao vút đi, bỏ lại vệt bánh kem nát bét phía sau. Hứa Khả tựa lưng vào ghế da mềm mại, mỉm cười. Lý Văn Uy là cái thá gì? Cô chỉ quan tâm, người đàn ông bên cạnh cô vừa vứt bỏ món quà của một chàng trai khác vì ghen, và giờ, hắn sắp mua cho cô một thứ đắt tiền hơn.
Quyền lực, thật sự có vị rất ngọt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận