Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Bữa Tối Ở Nhà Hàng Xóm
Xe vừa vào đến sân biệt thự, Hứa Khả đã thấy một gã đàn ông lạ hoắc đang đứng dựa vào cửa nhà Chu Đại, phì phèo điếu thuốc.
Gã này trông hoàn toàn lạc quẻ với sự thanh lịch của khu nhà. Tóc vuốt keo bóng nhẫy, áo sơ mi hoa hòe hoa sói phanh ngực, cổ đeo sợi dây chuyền vàng to như sợi xích. Trông gã giống một tay anh chị miệt vườn hơn là hàng xóm của Chu Đại.
Thấy xe Chu Đại, gã dập điếu thuốc, cười toe toét.
“Anh Đại! Cuối cùng cũng về. Em chờ anh nãy giờ, cua sắp nguội hết rồi.”
Chu Đại bước xuống xe, gương mặt lạnh như tiền của hắn dãn ra một chút. “Cát Dương. Sao không vào nhà?”
“Vào làm gì, bí chết.” Cát Dương (CD) vỗ vai Chu Đại, rồi ánh mắt gã dừng lại ở Hứa Khả đang lấp ló sau lưng hắn. Gã huýt sáo một tiếng.
“Ô la la! Anh Đại, dạo này đổi gu à? Em gái xinh tươi này ở đâu ra thế? Không giới thiệu cho anh em à?”
Ánh mắt Cát Dương trần trụi, quét từ đầu đến chân Hứa Khả, như thể đang định giá một món hàng. Hứa Khả khó chịu, lùi lại sau lưng Chu Đại.
Chu Đại chắn trước mặt cô, giọng trầm xuống: “Bạn của tôi. Em ấy ở đây nghỉ hè.”
“Nghỉ hè?” Cát Dương cười khả ố. “Bạn bè kiểu gì mà nghỉ hè ở chung nhà? Anh Đại, anh ‘chăn’ em nó à?”
Hứa Khả đỏ mặt. Cái gã này ăn nói thô bỉ không thể tả.
Chu Đại nhíu mày: “Ăn nói linh tinh. Cua đâu?”
“Đây đây, vợ em làm xong cả rồi.” Cát Dương không trêu nữa, nhưng ánh mắt vẫn đầy ẩn ý. “Dẫn ‘bạn’ qua ăn chung cho vui. Nhạc San nhà em cũng đang mong gặp ‘bạn’ của anh.”
Chu Đại nhìn Hứa Khả, như hỏi ý. Hứa Khả thật ra chẳng muốn đi, nhưng nghĩ đến việc ở riêng với Chu Đại trong căn biệt thự lạnh lẽo này còn ngột ngạt hơn, cô gật đầu.
Nhà Cát Dương chỉ cách đó vài căn. Trái ngược với vẻ ngoài hổ báo của gã, bên trong nhà lại ấm cúng một cách đáng ngạc nhiên. Một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng bước ra, đó là Nhạc San, vợ Cát Dương.
“Anh Đại tới rồi. Em… chào em.” Nhạc San nhìn Hứa Khả, có chút ngạc nhiên trước tuổi tác của cô, nhưng vẫn mỉm cười thân thiện.
Nhưng điều làm Hứa Khả sốc nhất là cảnh tượng trong bếp. Cát Dương, gã đàn ông thô lỗ ban nãy, giờ đang đeo tạp dề, tay cầm dao phăm phăm chặt cua, miệng còn la lối om sòm: “Bà xã, lấy cho anh cái thớt to hơn! Mấy con cua quỷ này càng nó cứng quá!”
Một gã đàn ông bặm trợn lại có thể vào bếp. Thế giới này thật sự đảo điên.
Bữa tối toàn hải sản, đặc biệt là cua. Cát Dương đúng là tay nghề không tệ. Gã liên tục gắp đồ ăn cho Hứa Khả, nhưng miệng thì không ngừng cà khịa Chu Đại.
“Anh Đại, anh phải chăm ‘bạn’ kỹ vào nhé. Em gái xinh thế này, ra đường dễ bị thằng khác nó cuỗm mất đấy.” Gã nháy mắt với Hứa Khả. “Em gái, anh Đại nhà anh có khô khan quá không? Chứ anh thấy ổng ba mươi mấy năm nay sống như thầy tu ấy, lạ thật.”
“Ăn cua của cậu đi.” Chu Đại gắp một con cua to, ném vào bát Cát Dương.
Hứa Khả chỉ cười, cô nhận ra cái gã Cát Dương này tuy miệng lưỡi thô tục nhưng có vẻ không phải người xấu. Ngược lại, hắn rất thẳng thắn, thẳng đến mức trần trụi.
Nhạc San lắc đầu: “Anh đừng nghe ổng nói bậy. Anh Đại là người tốt.”
Hứa Khả nhìn Chu Đại. Hắn đang tỉ mẩn gỡ thịt cua, bỏ vào cái bát nhỏ, rồi đẩy về phía cô. Hắn không nói gì, nhưng hành động đó còn đáng giá hơn vạn lời nói.
“Cảm ơn… chú.” Cô lí nhí.
Cát Dương suýt sặc bia: “Gì? Chú? Anh Đại, anh bắt em nó gọi bằng chú thật à? Già thế?”
Mặt Chu Đại đen lại: “Gọi bằng anh.”
Hứa Khả cố ý làm lơ, cúi đầu ăn thịt cua hắn gỡ. Thịt cua rất ngọt, nhưng không ngọt bằng cảm giác có người đàn ông này phục vụ mình trước mặt người khác.

Bình luận (0)

Để lại bình luận