Chương 65

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 65

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Con Tôm Hùm Của Quá Khứ
Đêm đó, Chu Đại không về nhà ngay. Hắn và Cát Dương hình như có việc cần bàn, Hứa Khả đành về trước. Cô không thích cảm giác một mình trong căn biệt thự quá lớn. Nó lạnh lẽo, trống rỗng, và làm cô nhớ lại những ký ức không vui.
Cô nằm trên chiếc giường xa hoa, trằn trọc. Gần nửa đêm, cô nghe tiếng xe. Rồi tiếng cửa mở.
Là hắn.
Hứa Khả vờ ngủ, nhưng tim đập thình thịch. Cô nghe tiếng bước chân rất nhẹ lên lầu, dừng lại ngoài cửa phòng cô một lúc, rồi đi lên tầng ba. Hắn không vào.
Một cảm giác thất vọng mơ hồ xâm chiếm cô.
Sáng hôm sau, khi cô xuống lầu, Chu Đại đã ngồi ở bàn ăn, đọc báo. Trên bàn, ngoài bữa sáng kiểu Tây thường lệ, còn có một đĩa tôm hùm đất đỏ au, bốc khói nghi ngút.
Hứa Khả sững sờ. Tôm hùm đất.
Ký ức ùa về như một cơn lũ dữ.
Năm đó, cô mười tuổi, vừa theo mẹ bước vào nhà họ Tiêu. Bữa tối đầu tiên, trên bàn có một đĩa tôm hùm đất to. Mắt cô sáng rực, cô chưa bao giờ thấy món nào hấp dẫn như vậy. Tiêu Hành, mười hai tuổi, bóc tôm một cách vụng về, ăn một nửa, vứt một nửa. Cô thèm đến ứa nước miếng. Mẹ cô ngồi bên cạnh, không gắp cho cô, mà lại tỉ mẩn bóc một con tôm thật đẹp, bỏ vào bát Tiêu Hành, cười nịnh nọt: “Tiêu Hành ăn nhiều vào nhé, ăn xong rồi lên phòng học bài.”
Tiêu Hành bĩu môi, hất con tôm văng ra khỏi bát. “Không ăn! Vừa bẩn vừa hôi!”
Con tôm mẹ cô cất công bóc, rơi xuống sàn, con mèo trong nhà chạy đến tha đi. Mẹ cô vẫn cười, không một chút tức giận, còn quay sang lườm Hứa Khả, người đang nhìn chằm chằm đĩa tôm.
Đêm đó, Hứa Khả đói bụng đi ngủ. Và cô thề, cả đời này cô hận nhất là tôm hùm đất, và hận nhất là sự hèn mọn của mẹ mình.
“Không thích à?”
Giọng Chu Đại kéo cô về thực tại. Hắn đang nhìn cô, ánh mắt dò xét.
Hứa Khả nuốt nước bọt, cổ họng đắng ngắt. Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm đĩa tôm.
“Em không biết bóc.” Cô nói dối.
Chu Đại nhìn cô vài giây. Hắn không nói gì, đeo găng tay nilon vào. Hắn cầm một con tôm, động tác tao nhã nhưng dứt khoát. Tách đầu, lột vỏ. Con tôm đỏ mọng, trắng ngần được đặt vào bát của cô. Rồi con thứ hai, con thứ ba…
Hắn bóc hết cả đĩa tôm, xếp ngay ngắn vào bát cô. Mười mấy năm tủi nhục, thèm khát, dường như được xoa dịu bởi hành động này.
“Ăn đi.” Hắn nói, rồi lại cắm cúi vào tờ báo.
Hứa Khả cắn môi. Cô gắp một con tôm, đưa lên miệng. Rất ngon. Ngon đến mức làm cô muốn khóc.
Cô ăn hết bát tôm. Ăn xong, cô ngẩng lên, nhìn hắn.
“Em muốn uống trà sữa.” Cô đột nhiên nói, một yêu cầu vô lý. “Tiệm ở gần trường học cũ của em. Rất xa.”
Cô muốn thử hắn. Thử xem sự kiên nhẫn và nuông chiều này là thật, hay chỉ là hứng thú nhất thời.
Chu Đại ngẩng đầu, nhìn cô. “Giờ này?”
“Em muốn uống bây… giờ.” Cô bướng bỉnh.
Hắn nhìn cô. Con mèo nhỏ vừa được cho ăn no, lại bắt đầu giương móng vuốt. Hắn gập tờ báo lại. “Đi thay đồ. Anh đưa em đi.”
Tim Hứa Khả đập lỡ một nhịp. Hắn… thật sự đồng ý?
Một tiếng sau, cô cầm trên tay ly trà sữa mà cô đòi. Chu Đại thật sự lái xe gần bốn mươi cây số cả đi lẫn về, chỉ để mua cho cô một ly nước.
Trên xe trở về, Hứa Khả nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh nắng chiếu lên sườn mặt hắn, đẹp như một bức tượng tạc. Hắn giàu có, quyền lực, và quan trọng nhất, hắn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô, dù là vô lý nhất.
Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên. Cô dựa đầu vào vai hắn, một hành động thân mật bất ngờ.
Chu Đại hơi cứng người, nhưng không đẩy cô ra.
“Chú ơi,” cô thì thầm, giọng mềm mại như kẹo bông. “Giá mà anh… là cha của em thì tốt biết mấy.”
RẦM.
Chiếc xe phanh gấp. Hứa Khả giật mình, trà sữa suýt đổ.
Cô ngơ ngác nhìn Chu Đại. Hắn đang nhìn cô, nhưng ánh mắt không còn sự nuông chiều. Nó lạnh. Lạnh đến đáng sợ.
“Em nói cái gì?” Hắn gằn từng chữ, giọng khàn đi vì tức giận.
Hứa Khả sợ hãi. “Em… em nói…”
“Nói lại.”
“Em nói… giá mà anh là cha em…”
Chu Đại bật cười, một tiếng cười khan, đáng sợ. Hắn đang nghĩ gì? Hắn đang nghĩ đến việc đêm qua đã đè con bé này ra làm tình như thế nào, nghĩ đến cơ thể non mềm của nó dưới thân hắn run rẩy ra sao, nghĩ đến việc hắn muốn sở hữu nó, nuôi nó như một món đồ chơi độc quyền.
Và nó, con mẹ nó, lại nói muốn hắn làm cha nó?
“Hứa Khả,” hắn siết chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình. Dục vọng trong mắt hắn không thèm che giấu, nó trần trụi và thô bạo. “Nhìn cho kỹ. Anh có thể là bất cứ thứ gì của em. Ông chủ của em, người bao nuôi em, đàn ông của em. Nhưng,” hắn nghiến răng, “Tuyệt đối không bao giờ là cha của em.”
Dục vọng của hắn đối với cô, làm sao có thể là tình cha con thuần khiết được?

Bình luận (0)

Để lại bình luận