Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ba ba thao con có sướng hay không ?” Trạm Lâu tà ý nhe răng, ngày thường hắn âm trầm hắn, ở trên giường mới có trạng thái hưng phấn cực độ như vậy, tra tấn Tỉnh Mịch Hà không biết từ khi nào đã trở thành thú vui duy nhất của hắn, chỉ cần nhìn thấy cô, niềm vui sướng giống như được mở bởi một chiếc chìa khóa và không thể che giấu được vui vẻ.

“Sướng! Sướng!” Tỉnh Mịch Hà hô hấp khó khăn, đỏ mặt ho khan:

“Ba ba, ba ba thật sướng, thao chết con đi ba ba, ba ba!”

Khoái cảm của từng tiếng vũ nhục cấm kỵ khiến hắn xuất tinh nhanh hơn bình thường, vừa lúc hợp tâm ý Tỉnh Mịch Hà.

Trạm Lâu không rút ra, mà vỗ vào mông cô một cái :” Ba ba bắn vào cho, nên nói cái gì?”

“Cảm ơn ba ba.” Tỉnh Mịch Hà nắm chặt nắm tay, đem mặt vùi vào chăn.

Cô dựa vào tường, hai chân run rẩy ngồi xổm trong phòng tắm, bỏ ngón vào trong miệng liếm ướt át, âm đạo bị cắm đến sưng tấy, cô móc ra nùng tinh trùng hắn bắn vào , mặc dù đã uống thuốc, vẫn không yên tâm như cũ.

Khi cô đi ra, Trạm Lâu đã nằm xuống ngủ, giờ vẫn còn sớm, mới 10 giờ sáng, nhưng hắn nói khi ngủ không được quấy rầy hắn.

Cô rón ra rón rén đi vào phòng ngủ mặc quần áo, những chai rượu vương vãi trong phòng khách khiến cả căn phòng bốc lên mùi rượu kinh tởm.

Trạm Lâu không chỉ có nghiện thuốc lá mà còn nghiện rượu, hắn bị mất ngủ trầm trọng và chỉ có thể dựa vào rượu để đi vào giấc ngủ, việc uống rượu thường xuyên cũng làm hắn sinh ra miễn , uống nhiều cũng không say, lúc trước hắn ở trên bàn cơm làm ra bộ dạng say khướt đều là giả dối.

Đúng là một người đàn ông quỷ quyệt.

Buổi chiều 3 giờ, Trạm Lâu mở mắt ra, căn phòng tối om duỗi tay không thấy năm ngón tay, biết chính mình ngủ không đủ, bực bội ngồi dậy.

Chỉ mặc quần ngủ , hắn cởi trần đi ra khỏi phòng ngủ, sau giờ ngọ ánh đèn chói chang chiếu từ phòng khách vào hành lang, làn gió nhẹ, là ngày mùa hè lười biếng thoải mái sảng khoái, trong không khí có hương vị ấm áp dễ chịu .

Những tấm rèm đen buông lơi lặng lẽ bên cạnh cửa sổ mở ra.

Trong phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, từng chùm tia sáng vô hình chiếu vào góc khuất ẩm thấp trong lòng, hắn nhìn phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, sững sờ hồi lâu không có phản ứng lại.

Ngọn cây chim chóc say mê ríu rít, cũng êm tai như thế.

Trạm Lâu che lại miệng, đưa ngón trỏ xuống dưới sống mũi, chống đỡ khuỷu tay còn lại, chân mềm ỷ ở vách tường sau người, sau khi phát ngốc thật lâu, không nhìn kỹ, cũng không biết khóe miệng hắn tươi cười bao lâu.

Học kỳ sau vừa mới bắt đầu, Nhiếp Nghiên nghỉ học hai tuần liền, ở trong căn hộ đóng cửa không ra ngoài.Cô ấy và bạn trai của cô ấy đã như vậy kể từ khi họ trở về từ Florida, mất hồn mất vía nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình không ngừng, trạng thái tinh thần cũng không tốt.

Tỉnh Mịch Hà tan học trở về, chào hỏi theo thường lệ , sau đó ngồi vào bàn làm bài tập , đeo tai nghe, nghe thấy giọng nói sắc bén của cô ấy.

Nhiếp Nghiên ngồi ở trên giường điên cuồng đập điện thoại lên giường gào thét. Cô bị cô ấy hét đến nhức đầu, không biết là bị cái gì kích thích.

Nhiếp Nghiên quỳ gối trên giường mê muội bò xuống dưới, chạy vọt tới bên người cô: “Giúp mình một , được không! Được không! Cầu xin cậu”

Cô lùi lại một bước và ngập ngừng nói:” Gấp cái gì.”

“Không phải cậu đang hẹn hò với Trạm Lâu sao? Anh ta phải đối xử với cậu khác với người khác! Cậu nói với Trạm Lâu để anh ta giết những người đó!

“Cái gì…… Người nào?”

“Cậu nói với hắn người đó là Tư Khi Nhậm thì hắn sẽ biết! Bọn họ muốn giết bạn trai của tôi, đến tôi cũng muốn ! Trạm Lâu không thể mặc kệ, bọn họ sắp làm, ai sẽ giúp hắn giải quyết những chuyện đó! Tôi không thể chết, tôi xin cậu ! Ô…… Ô ô.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận