Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhiếp Nghiên nắm lấy cánh tay của cô, tính cả da thịt cũng bị nắm chặt đau đớn, Tỉnh Mịch Hà rút cánh tay ra, đau rụt về phía sau.

Nhiếp Nghiên hoảng sợ, cô lần đầu tiên nhìn thấy thiên kim sống trong nhung lụa bị lưu lạc đến loại tình trạng này, sẽ chỉ làm ra loại việc làm người khác chế giễu.

“Trạm Lâu hắn, vì sao lại muốn giết người , đây là việc phạm pháp, Tôi không thể xúi giục anh ta được”

Nhiếp Nghiên hai mắt kinh hãi mở to, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, càng ngày càng nắm lấy cánh tay cô, Tỉnh Mịch Hà đau đớn kêu lên: “Cậu làm gì vậy, buông ra!”

“Cậu….cậu cứ làm theo lời tôi nói với cậu, Trạm Lâu nhất định sẽ hiểu! Giúp tôi lần này, Mịch Hà, cậu có thể để tôi làm bất cứ điều gì, và tôi sẽ cho bạn bao nhiêu tiền mà cậu muốn!”

Tỉnh Mịch Hà dùng sức đẩy cánh tay cô ra, nắm lấy chỗ đau nhức.

Thực ra trong lòng cô cũng đã đoán được, nhưng không có bằng chứng, chỉ là tưởng tượng trống rỗng mà thôi.

“Vậy thì hãy nói cho tôi biết, chính xác thì Trạm Lâu làm nghề gì? Anh ta không phải phú nhị đại*, vậy anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy”

*thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

“Nếu tôi nói, cậu sẽ giúp tôi?”

“Cậu nói, tôi sẽ xem xét giúp cậu”

Nhiếp Nghiên nghiêm túc lắc đầu:” Mịch Hà, có một số việc cả đời không biết vẫn tốt hơn là biết, tỉnh táo quá cũng không tốt, nếu tôi nói cho cậu biết, cậu sẽ chỉ biết hối hận”

Tư Khi Nhậm là Tư Khi Mặc nha mọi người.

—————————————————————————–

Tỉnh Mịch Hà một bộ từ bỏ: “Không nói cho tôi thì thôi vậy” “Đừng! Tôi thực sự cầu xin cậu. Cậu muốn nghe thì tôi nói, Trạm Lâu hoàn toàn không thể nói với cậu, tôi sẽ nói cho cậu, cậu muốn biết tôi sẽ nói”

“Cậu nói thì tôi sẽ suy xét giúp cậu”

Nhiếp Nghiên khóc cắn môi dưới, khóc rống nắm chặt nắm tay, nôn nóng chật vật không chịu nổi, mấy ngày chưa rửa mặt chải đầu, Tỉnh Mịch Hà trong lòng có chút vui vẻ, thiên kim cái gì chứ, còn không phải lưu lạc đến nỗi phải cầu xin cô sao.

“Tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết, Trạm Lâu hắn, hắn chỉ kinh doanh ngầm buôn bán súng thôi. Hắn bán súng cho các nước biên giới, cung cấp súng giá cao cho người không có giấy phép sử dụng súng. ”

“Bạn trai của tôi là người giúp hắn bán súng sang Mexico. Anh ấy khiêu khích Tư Khi Nhậm ở California, và lấy trộm giấu súng của anh ta đi, Tư Khi Nhậm đã chết vài tháng trước, và người của anh ta muốn giết bạn trai tôi. Họ nói nếu bắt được tôi sẽ cưỡng hiếp tập thể “.

Nhiếp Nghiên quỳ xuống, gục xuống và khóc:” Giúp tôi với, tôi thực sự không biết phải làm gì, tôi trốn trong căn hộ mỗi ngày và không dám ra ngoài, Bây giờ tôi chỉ có thể tìm cậu, cậu muốn cái gì tôi đều nguyện ý cho!”

Tỉnh Mịch Hà đôi tay run rẩy cầm bút máy, lăn từ trên bàn xuống đất.

“Ồ, còn gì nữa không? Trạm Lâu chỉ là bán súng thôi ? Cậu nói tôi bảo hắn giết người?”

“Tôi không biết anh ta còn làm gì nữa, nhưng chắc chắn anh ta đã giết người. Cha mẹ anh ta là kẻ giết người, anh ta phải có cũng giết người! Trạm Lâu tới nước Mỹ là vì bị chú ruột bỏ rơi, cậu cảm thấy hắn không phải di truyền cái gì từ cha mẹ trong gen sao? Trên tay nhất định dính rất nhiều máu”

Tỉnh Mịch Hà nhớ tới một giáo sư nói rằng đứa con của một kẻ sát nhân sẽ thừa hưởng gen tội phạm của cha mẹ ở một mức độ nhất định, và những gen tiềm ẩn cũng sẽ khiến đứa trẻ trở thành kẻ sát nhân bẩm sinh, gen này được gọi là gen bạo lực MAOA.

“Tôi đã nói hết mọi chuyện rồi, xin hãy giúp tôi, tôi không muốn chết, Mịch Hà , tôi thực sự không muốn chết.”

Tỉnh Mịch Hà mất một lúc lâu mới tiêu hóa được lời vừa nói.

Cô nhấc điện thoại lên, đầu ngón tay run lên, gõ sai chữ nhiều lần, cô gửi tin nhắn Nhiếp Nghiên cầu cứu cho anh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận