Chương 12

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 12

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Ưm… Không được… Tam gia, đừng vào nữa… Chết em mất…”
Mộ Diên hoảng loạn tột độ, khóc nức nở, miệng liên tục kêu không chịu được, chân loạn xạ đạp vào người hắn. Nhưng chút sức lực mèo cào ấy làm sao so được với sức vóc cường tráng của Phó Hàn Sinh?
Hắn dễ dàng tóm lấy hai mắt cá chân thon nhỏ của cô, kéo tuột cô về phía mình, rồi dứt khoát lật úp cơ thể đẫm mồ hôi của cô lại, ép cô vào tư thế quỳ bò.
Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào miếng thịt trắng nõn ở mông cô, rồi nhẹ giọng dỗ dành bên tai: “Ngoan nào, tí nữa sẽ sướng lắm đấy, không lâu đâu, anh hứa.”
Dứt lời, hắn liền bẻ rộng hai đùi cô ra, để lộ trọn vẹn cửa động ướt nhẹp, lầy lội dịch tình. Dòng nước ấm nóng vẫn còn chảy dọc theo bắp đùi trắng muốt. Hai mắt Phó Hàn Sinh híp lại đầy tà niệm, bàn tay to lớn cầm lấy côn thịt đang giật giật, nhắm ngay lối vào, thúc hông mạnh một cái.
“Phụt!” Tiếng nước vang lên, cây gậy thịt xuyên thủng vào trong. Hai túi tinh hoàn trĩu nặng đập mạnh vào hai cánh mông mềm mại, bắt đầu cuộc xâm chiếm lần thứ hai đầy bạo liệt.
Sau lần bắn đầu tiên, hoa huyệt của Mộ Diên đã được nới lỏng và bôi trơn kỹ càng. Vì vậy giờ đây, nơi đó không còn chật chội khó vào như lúc đầu, mà trở nên trơn tuột, mút mát đến mê hồn. Việc đâm vào rút ra thuận lợi vô cùng, sự sảng khoái lan tỏa từ thắt lưng đến tận đỉnh đầu, khiến Phó Hàn Sinh rên rỉ vì khoái lạc tột độ.
Nhìn cô bé dưới thân vặn vẹo cái eo thon không ngừng, miệng rên rỉ những âm thanh vừa đau đớn vừa thích thú, Phó Hàn Sinh càng thêm đỏ mắt. Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve mông cô, rồi trượt dọc theo khe háng, chạm đến dòng suối tươi đẹp đang tuôn chảy.
Hắn nhìn chằm chằm nơi giao hợp, thấy hoa huyệt hồng hào bị gậy thịt của mình tra tấn, banh rộng ra từng hồi. Hắn đưa tay vân vê hạt ngọc (hột le) sưng đỏ, khiến Mộ Diên run bắn người, lắc lư điên cuồng vì khoái cảm quá tải. Vẻ mặt cô càng lúc càng phóng đãng, dâm mĩ.
Thấy cảnh này, dục vọng của Phó Hàn Sinh đạt đến đỉnh điểm. Hắn vòng tay qua trước ngực cô, bóp mạnh hai bầu vú mềm mại, thân dưới dùng hết sức bình sinh thúc mạnh như máy đóng cọc. Cây gậy sắt cứ thế đâm vào sâu nhất có thể, chạm đến tận cổ tử cung, đi đến nơi tận cùng của niềm sung sướng hoan lạc, điên cuồng, mạnh mẽ, bất chấp tất cả.
Mặt Mộ Diên vùi vào gối, nước mắt trào ra ướt đẫm. Tư thế quỳ bò để hắn đi vào từ phía sau này thật sự quá xấu hổ. Đây chẳng phải là tư thế mà lũ chó đực hay dùng để giao phối với chó cái sao?
Cô không dám tưởng tượng bây giờ bản thân trông dâm loạn đến mức nào. Mông vểnh cao mời gọi, hai chân mở rộng hết cỡ để hắn thúc vào rồi kéo ra, còn cô chỉ có thể há miệng thở dốc như cá mắc cạn.
Sau một trận làm tình kịch liệt, cô vốn đã yếu ớt, nay lại bị hắn đè ra làm thêm trận nữa. Dương vật to lớn thô bạo xâm nhập, khuấy đảo bên trong ruột gan làm cả người cô bủn rủn, tê dại. Không phải không thích, cũng không phải không sướng, mà là một cảm giác lênh đênh, say sóng khó tả, vừa muốn trốn chạy lại vừa muốn hắn đâm mạnh hơn nữa.
Cô bị hắn thúc mạnh mấy phát liên tiếp, hai đùi run rẩy dữ dội, cuối cùng không trụ vững mà ngã rạp xuống mặt giường. Hai bàn tay cường tráng của hắn lập tức tóm lấy hông cô, xốc lên làm điểm tựa, tiếp tục ép mông cô cao lên để hắn dễ bề thao lộng.
Gió ngoài cửa sổ gào thét như đang phấn khích cổ vũ cho cảnh xuân sắc cấm kỵ trong phòng. Màn đêm đen đặc bao phủ bầu trời, đã sang giờ Sửu một khắc lúc nào không hay.
Cả người Mộ Diên dính nhớp nháp mồ hôi và dịch thể. Cúi đầu xuống, cô nhìn thấy phần đùi trong ướt đẫm tinh dịch của mình. Cô khóc lóc, nghẹn ngào oán trách: “… Ưm… A… Tam gia lừa em… Ưm… Đã quá giờ Sửu rồi… Anh nói nhanh mà…”
Phó Hàn Sinh cười khẽ, tiếng cười trầm thấp đầy từ tính, tay đánh đen đét lên cái mông đang cong vểnh của cô: “Ừm… Cho em ngay đây… Sắp ra rồi…”
Hắn biết Mộ Diên đã mệt lả, không chịu nổi nữa. Dù sao cũng đã lâu không làm tình, không nên ép cô quá mức. Hắn hạ thấp người xuống, dùng lồng ngực rộng lớn áp lên tấm lưng trần trụi ướt đẫm của cô, hai tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ. Hắn cắn mạnh vào gáy cô một cái, sau đó vòng eo bắt đầu chuyển động với tốc độ kinh hoàng.
Mộ Diên cảm nhận được hắn đã chạm đến nơi mềm yếu nhất sâu trong cơ thể mình. Cảm giác tê dại dâng trào như sóng thần, xương cốt như muốn vỡ vụn. Sợi dây lý trí cuối cùng đứt phựt, bay theo gió. Trong đầu cô giờ chỉ còn hình ảnh cuồng dã của hắn, tiếng da thịt va chạm bạch bạch chói tai, và sự ẩm ướt nóng bỏng nơi hạ bộ.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, một tiếng gầm nhẹ vang lên bên tai. “Phụt! Phụt!” Tinh dịch nóng hổi của hắn một lần nữa phóng thích mạnh mẽ vào sâu trong tử cung cô, tràn trề, lênh láng.
Hai người ôm nhau thở dốc, tiếng tim đập hòa vào nhau. Phó Hàn Sinh nhìn những vết đỏ do hắn để lại trên làn da trắng nõn ở cổ cô, ánh mắt đầy yêu thương và chiếm hữu. Hắn vuốt những sợi tóc dính mồ hôi ra sau tai cô, hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ.
Tinh lực của Mộ Diên đã cạn kiệt hoàn toàn, cả người đau nhức ê ẩm. Vài giọt nước mắt sinh lý chảy từ khóe mi lăn dài xuống gối.
Lúc này, tiếng gõ cửa của Lục Võ vang lên, phá tan không gian ám muội: “Tam gia, Chu thiếu gia và Giang tiên sinh đang chờ ở dưới nhà.”
Sức nặng trên người bỗng dưng nhẹ đi. Mộ Diên biết Phó Hàn Sinh đã rời khỏi cơ thể cô. Tấm lưng trần rộng lớn, tráng kiện của hắn hòa vào ánh trăng bạc, trông vừa quyến rũ vừa lạnh lùng. Hắn thong thả mặc quần áo vào, che đi vẻ phóng túng vừa rồi.
Mộ Diên tưởng hắn cứ thế mà đi, nên xoay cơ thể mệt mỏi định ngủ. Bỗng dưng lòng bàn tay cảm nhận được vật gì đó lạnh lẽo. Phó Hàn Sinh đã đứng bên mép giường từ lúc nào, đặt một chiếc hộp sắt màu hồng vào tay cô. Trên nắp hộp có ghi dòng chữ tiếng nước ngoài uốn lượn. Mộ Diên cầm lấy, nhận ra đó là một hộp sô-cô-la đắt tiền.
“Lát nữa người hầu sẽ đưa thuốc tới, nhớ phải ăn hết cái này cho đỡ đắng.”
Nói xong, Phó Hàn Sinh mới quay lưng bước ra khỏi phòng, để lại Mộ Diên với trái tim rung động lạ thường.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận