Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trong đình viện náo nhiệt tiếng cười nói, tiếng nhạc cụ réo rắt. Đi qua cánh cửa thứ hai là một khoảng sân rộng rợp bóng liễu rủ. Tháng tư, cây cối đâm chồi nảy lộc xanh mướt, hoa hồng và hoa sơn chi đua nhau khoe sắc thắm, tỏa hương ngào ngạt.
Mộ Diên mím môi, đôi mắt long lanh thích thú. Thừa dịp quản gia đang bận rộn chỉ đạo người giúp việc, cô lén đưa tay hái trộm một bông hoa sơn chi trắng muốt, đưa lên mũi hít hà mùi hương thanh khiết.
“A Diên hái trộm hoa là tội lớn đấy nhé.”
Phía sau lưng bỗng vang lên tiếng trêu đùa hài hước của một người đàn ông. Nghe giọng nói quen thuộc, Mộ Diên đã đoán ngay được là ai. Là Tuân ca!
Cô giật mình giấu vội bông hoa vào trong tay áo, quay lại trừng mắt nhìn anh, giả bộ giận dỗi: “Không biết là ai ngày thường toàn trộm hoa đỗ quyên ở vườn trường để ép vào sách đâu nhỉ? Có tin em mách thầy giáo phạt anh chép phạt không?”
Phó Tuân thu hồi nụ cười, bước tập tễnh lại gần. Hôm nay anh không ngồi xe lăn như mọi khi, trong tay chống một cây gậy gỗ mun đầu rồng bóng loáng. Bước chân anh không đều nhau, một chân trước một chân sau, đi lại có vẻ khó khăn vất vả.
Nhưng Phó Tuân sở hữu một vẻ đẹp thư sinh rất thu hút. Đôi lông mày rậm nhưng không thô, ánh mắt dịu dàng trong sáng như nước hồ thu. Mộ Diên cho rằng, dù chân anh có tật, thì vẫn sẽ có khối cô gái không ngại ngần mà lao vào anh như thiêu thân, bởi vẻ ngoài và gia thế của anh quá đỗi quyến rũ.
Phó Tuân tới gần cô, nhẹ nhàng lấy bông hoa sơn chi từ tay cô ra, cài lên mái tóc đen nhánh cho cô. Hôm nay cô mặc bộ đồ dài màu xanh sẫm giản dị, ống tay áo trắng tinh điểm xuyết vài bông hoa nhỏ, mái tóc tết thành hai bím thả trước ngực trông thật ngây thơ. Đầu của Phó Tuân được cắt húi cua gọn gàng, dưới ánh mặt trời càng làm tôn lên vầng trán cao thông minh.
“Anh mới lấy được một thỏi mực Huy Châu cực phẩm từ chỗ cha, em có muốn đến thư phòng xem thử không?” Anh hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Người xưa có câu: Văn nhân có nghiên mực tốt cũng giống như tướng quân có con ngựa chiến khỏe. Đối với người yêu chữ nghĩa, mực tốt là bảo vật.
Ánh mắt Mộ Diên sáng rực lên, cô mỉm cười gật đầu lia lịa: “Muốn chứ ạ!”
Qua chiếc cổng vòm của đình viện là một vườn hoa thủy tiên còn vương sương sớm, cánh hoa màu lam nhạt thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian mờ ảo.
Bên ngoài thư phòng trồng mấy cây tùng, cây mai và cây hồng. Mùa này hoa mai đã tàn, cành lá được cắt tỉa gọn gàng, nhưng không gian vẫn còn vương vấn chút hương thơm thanh tao của gỗ tùng. Mộ Diên bước theo Phó Tuân, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành.
Trước cửa sổ thư phòng có đặt một bình hoa mẫu đơn lớn, những tia nắng vàng chiếu xuyên qua, làm nổi bật dáng vẻ vương giả, kiêu sa của loài hoa chúa tể.
“Đúng là hiếm thấy có người đàn ông nào yêu hoa mẫu đơn như anh, phần lớn họ đều thích tùng, cúc, trúc, mai để thể hiện khí tiết quân tử.” Mộ Diên nhận xét vu vơ.
Cô theo anh đi vào thư phòng. Tấm rèm hạt châu bằng sừng trâu va vào nhau vang lên tiếng lách cách vui tai.
Phó Tuân mở cửa tủ sách hình bát giác làm bằng gỗ sưa đỏ, lấy nghiên mực quý ở ngăn thứ hai xuống đặt lên bàn: “Mặc dù điều em nói là có cơ sở, nhưng cũng có một số người đàn ông yêu hoa vì vẻ đẹp sức sống của nó. Giống như việc người ta hay nói ‘hồng hạnh xuất tường’ ấy, mạnh mẽ vươn ra tìm ánh sáng, điều này không phải rất kỳ diệu và đáng trân trọng sao?”
Mộ Diên nhìn anh trân trân một lúc, sau đó bỗng nhiên bật cười khúc khích, lấy khăn tay che miệng: “Anh này ngốc thật hay giả vờ thế? ‘Hồng hạnh xuất tường’ là dùng để ám chỉ phụ nữ ngoại tình, không chung thủy. Sao có thể dùng nó để hình dung một người đàn ông mạnh mẽ, kiên trì được chứ? Anh học sách thánh hiền để đâu hết rồi?”
Phó Tuân đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc: “Tuân tử đã nói thì cấm có cười. Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, em vẫn chưa xem nghiên mực đâu đấy.”
Thỏi mực đen nhánh, bóng loáng như ngọc. Mộ Diên mài thử một chút, mực ra đặc sệt, màu sắc thẫm đều, mùi thơm nồng nàn đặc trưng. Cô cầm một chiếc bút lông lên, nhẹ nhàng chấm một cái, ngòi bút lướt đi mượt mà tự nhiên trên giấy. Cô ngước mắt lên nhìn gương mặt trắng trẻo đang chờ đợi lời khen của Phó Tuân: “Đúng là mực tốt, cực phẩm! Chỉ tiếc là giấy này hơi thường, kém giấy Tuyên Thành một chút.”
Phó Tuân vuốt ve tờ giấy, gật gù: “Giấy của Tuyên Châu bóng loáng, để ngàn năm không mục, đúng là không giấy nào sánh bằng. Nhưng mà ánh mắt của A Diên thật là cao quá nha, kén cá chọn canh ghê!”
Mộ Diên bĩu môi lắc đầu, tay vẫn cầm bút đung đưa: “Dù sao ánh mắt của em vẫn luôn cao như thế đấy. Vì đã gặp được loại giấy tốt nhất, mực tốt nhất nên cảm thấy mọi loại khác dù có thế nào cũng không bằng cái mà em đã chọn. Giống như chọn người vậy.”
“Ồ, vậy anh có thể xem thử nét chữ của em với mực này không?” Phó Tuân cười nói, ánh mắt đầy mong đợi.
Mộ Diên nhướng mày, đôi mắt lộ ra chút tinh quái, tay cầm bút nóng lòng muốn thử: “Thật sự muốn xem sao?”
Phó Tuân gật đầu khẳng định. Chưa kịp nói thêm câu nào thì bàn tay cầm bút của Mộ Diên đã nhanh như cắt vung lên. Cô vẽ một vòng tròn đen sì quanh hốc mắt trái của anh. Mùi mực thơm nồng xộc vào mũi. Nhìn từ xa, Phó Tuân lúc này trông cực kỳ giống một tên trộm gà mờ bị chủ nhà đấm cho thâm tím mắt.
“Ha ha ha!” Mộ Diên lấy khăn tay che miệng cười, sau đó không nhịn được nữa liền ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Đừng trách em nhé, là anh đòi xem mực mà! Gương mặt hoàn mỹ của Tuân ca giờ bị phá tướng rồi! Anh đúng là loại ‘giấy’ khó kiếm trên thế gian nha, ăn mực tốt lắm!”
Không biết là do tức hay do ngượng mà Phó Tuân đỏ bừng mặt, tai nóng ran. Anh giũ tay áo, ngồi phịch xuống ghế gỗ mun, im lặng không thèm trả lời con nhóc nghịch ngợm này.
Mộ Diên cười một lúc mới dừng lại được. Thấy Phó Tuân im lặng ngồi đó, cô thắc mắc chẳng lẽ anh giận thật rồi? Cô rón rén cầm chiếc khăn tay của mình tới trước mặt anh, giọng hối lỗi: “Được rồi, được rồi, em không đùa nữa. Nào, để em lau cho anh nhé. Đừng giận mà.”
Hai tai của Phó Tuân vẫn còn đỏ lựng. Trong mắt anh lúc này chỉ ngập tràn hình bóng xinh đẹp của Mộ Diên. Hôm nay cô thật rạng rỡ, tươi tắn như đóa hoa xuân.
“Ế, sao mũi anh lại chảy máu thế này?” Mộ Diên đang định lau mực trên mặt anh thì bỗng nhiên ngửi được mùi tanh nồng của máu. Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống chiếc khăn tay màu vàng nhạt của cô, loang ra như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ.
Phó Tuân sờ lên mũi, thấy máu dính tay, giọng điệu lí nhí xấu hổ: “Tứ tỷ nói… khi anh thấy cô gái nào quá xinh đẹp là sẽ bị chảy máu mũi… Chắc có lẽ… là do A Diên hôm nay đẹp quá nên mới vậy đó…”
Mặc dù âm thanh nhỏ như muỗi kêu nhưng trong căn phòng yên tĩnh, Mộ Diên vẫn nghe thấy rõ mồn một. Mặt cô bùng cháy, đỏ rực như gấc chín. Khăn tay vẫn còn lơ lửng trên không trung. Cô xấu hổ lắp bắp: “Anh… anh nói bậy bạ gì đó! Anh tự lau đi! Em… em đi ra ngoài đây!”
Nói rồi cô quay người bỏ chạy ra khỏi thư phòng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận