Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trên sân khấu đã chuyển sang vở kịch thứ ba. Cô đào hát tiểu hoa đán quyến rũ đã lui vào hậu trường, thay vào đó là một chú hề với cái mũi đỏ chót bước ra, làm trò tung hứng khiến ai nấy đều cười nghiêng ngả, không khí trong sảnh đường náo nhiệt vô cùng.
Phó đại thiếu gia đang thưởng thức chén canh gà hầm nhân sâm bổ dưỡng. Thấy nhà bếp làm món này rất khéo, nước canh trong vắt thơm lừng, anh ta liền hào phóng bảo người hầu bưng qua cho Phó Tam gia một chén tẩm bổ. Chỉ tiếc là muỗng còn chưa kịp động vào thì canh đã nguội ngắt rồi.
“Ngày thường em thích nghe mấy bài hát này nhất mà, sao hôm nay lại ngồi thừ ra đấy, không có hứng thú thế?” Phó đại thiếu gia vừa khẩy khẩy chuỗi hạt châu Phật trên tay, vừa tò mò hỏi người em trai đang ngồi im lìm bên cạnh.
Phó Hàn Sinh đã uống cạn một chén trà Bích Loa Xuân, lại vừa ăn một bát yến sào nên bụng đã no căng. Hắn cầm cây quạt trúc phe phẩy nhẹ, giọng nói bình tĩnh, không chút cảm xúc: “Có lẽ là do tối nay ăn nhiều món dầu mỡ quá nên đầy bụng, không muốn nghe.”
“Cơ thể Tuân nhi vốn yếu ớt, Đại phu nhân thương nó như trứng mỏng là điều hiển nhiên. Vì thế bà ấy toàn dùng những món sơn hào hải vị đắt tiền nhất để bồi dưỡng cho nó. Em không ở đại viện thường xuyên nên không biết đấy thôi. Nhìn cái bụng phệ này của anh đi, không phải là do ăn đồ bổ của nó thừa lại hay sao?”
Phó đại thiếu gia vỗ vỗ vào cái bụng tròn vo của mình cười ha hả. Quả thực nhìn anh ta lúc này giống hệt một người phụ nữ mang thai chín tháng, chỉ khác ở chỗ anh ta không thể sinh con được mà thôi.
Phó Hàn Sinh liếc mắt nhìn qua ông anh béo tốt, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vành ghế gỗ mun, thản nhiên đáp: “Đại phu nhân khó sinh, lúc sinh Tuân nhi thì như đi dạo qua quỷ môn quan một vòng mới về được. Dưới gối bà ấy chỉ có mỗi nó là con nối dõi tông đường, thương nó nhiều hơn, chiều chuộng nó hơn cũng là điều bình thường của người làm mẹ.”
Phó đại thiếu gia hừ một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục xem kịch. Phó Hàn Sinh nghe xong khúc “Tần Hoài” thì chán nản đứng dậy. Hắn bảo Lục Võ không cần đi theo hầu, hắn muốn đi tản bộ một mình cho tiêu thực.
Sân vườn của Phó gia tuy không quá rộng lớn bao la, nhưng được cái bài trí cực kỳ tinh tế, cảnh sắc mỹ lệ như tranh vẽ. Trong vườn, bốn mùa đều có các loại hoa đặc trưng đua nở. Mùa đông tuyết rơi gió lạnh thì có hoa mai kiên cường, cuối thu lá vàng thì có hoa cúc, mùa hạ ve kêu thì có cây ngô đồng rợp bóng, và mùa xuân thì trăm hoa đua nở rực rỡ.
Hắn tản bộ đến phía sau hậu viện, bỗng thấy ánh đèn dầu leo lét thắp sáng trong rừng trúc u tịch. Từ đó vọng ra tiếng cười nói khúc khích của Tứ muội Kiều Ngọc. Điệu cười này… nghe chẳng giống phong thái tiểu thư khuê các chút nào, mà giống mấy bà cô say rượu hơn.
Nhưng xen lẫn trong đó, vẫn là âm thanh kia… mềm mại, ngọt ngào như nước suối róc rách chảy vào tai người nghe, khiến lòng người xao xuyến.
Phó Hàn Sinh tò mò đi sâu vào bên trong. Trước mắt hắn là cảnh tượng Tứ muội và Mộ Diên đang ngồi đối ẩm. Gương mặt Mộ Diên đỏ bừng, hai mắt mơ màng vì uống rượu. Chiếc đèn lồng màu đỏ có in hình cây trúc treo lủng lẳng phía trên chiếu rọi xuống khuôn mặt kiều diễm đang say men nồng của cô.
Sắc mặt của Phó Hàn Sinh vẫn bình thản như nước, hắn lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện. Tay Mộ Diên chống lên cằm, tựa vào bàn tròn, khóe miệng cong cong cười ngây ngô. Nhìn cô lúc này phong tình vạn chủng cực kỳ, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ chết người. Không biết sau này khi lớn hơn chút nữa, yêu nữ này sẽ khiến bao nhiêu gã đàn ông phải điên đảo thần hồn đây.
“A Diên… ực… có phải tôi uống say rồi không nhỉ? Sao tôi lại thấy… thấy Tam ca đang ngồi lù lù trước mặt thế này?” Tứ tiểu thư dụi dụi mắt, cầm ly rượu trong tay lên nheo mắt nhìn, rồi lại ngửa cổ uống cạn một ngụm.
Mộ Diên mơ mơ hồ hồ ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn. Cô chỉ nhớ là chân của Phó Tuân đau nên anh ấy đã về phòng nghỉ sớm. Cô buồn chán liền đi theo Tứ tiểu thư ra đây chơi. Sau đó Tứ tiểu thư bí mật lôi ra một vò rượu, nói là trộm được rượu ngon của Đại ca lúc anh ấy đang ngủ say. Rượu này là loại “Nữ Nhi Hồng” thượng hạng, chôn dưới đất mười mấy năm, khó khăn lắm mới có được.
“Thật tiếc quá… vò rượu này hết mất rồi.” Phó Hàn Sinh nhìn cái vò rỗng tuếch lăn lóc dưới đất, cười bất lực. Bình rượu quý này đã cạn sạch sành sanh, không còn thừa giọt nào. Chỉ còn dư lại nửa ly trong tay Mộ Diên, tay cô run rẩy làm rượu sóng sánh, từng giọt từng giọt rơi xuống đất tí tách.
Hắn không nói không rằng, yên lặng cầm lấy ly rượu từ tay cô, ngửa cổ uống cạn. Vị rượu cay nồng xộc lên mũi, pha lẫn chút vị ngọt của mè vừng còn vương lại trên miệng ly. Hắn khẽ nhíu mày. Từ nhỏ hắn đã không thích ăn mè vừng, nhưng hắn nhận ra ngay đây là hương vị từ món bánh quế nhân hạch đào rắc mè mà Mộ Diên vừa ăn lúc nãy.
Gián tiếp hôn môi sao? Ý nghĩ này khiến bụng dưới hắn nóng ran.
Mộ Diên say đến mức mặt đỏ lựng như quả gấc chín, hai tay chống lên má cười khúc khích ngây ngô với hắn, chẳng biết trời trăng gì nữa.
Mây đen che khuất vầng trăng sáng, làm không gian trở nên mờ ảo. Mùi hương thanh khiết của lá trúc quanh quẩn bên mũi, thấm vào từng tế bào trong ruột gan. Mấy con bướm đêm thiêu thân lao đầu vào ngọn đèn dầu, cánh nhuốm sáp nóng giãy giụa trong tuyệt vọng rồi rơi xuống.
Lúc nãy khi nghe thấy giọng cười lanh lảnh, sảng khoái của Lão thái thái – người đã lâu lắm rồi chưa cười vui vẻ đến thế, Phó Hàn Sinh thầm nghĩ bà cụ thực sự rất thích Mộ Diên. Hắn nghiêng đầu, chăm chú nhìn cô bé con đang say khướt trước mặt.
Làn da trắng mịn màng ửng hồng phấn nộn, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, có ai mà không thích, không yêu cho được?
Đầu ngón tay hắn mân mê cổ tay áo có thêu hoa của cô. Hắn biết cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tuân rất nhanh sẽ được định đoạt. Phó Tuân đã mười chín, còn cô bé này cũng sắp đến tuổi cập kê. Hình như Phó Tuân từng hào hứng khoe với hắn rằng qua tết Trung thu này là cô tròn mười lăm tuổi.
Đôi mắt Phó Hàn Sinh trở nên thâm trầm, tối tăm như vực thẳm. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi phiền muộn, ghen tuông vô cớ. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, mặc dù hắn sẽ không đến mức kháng cự hôn nhân cả đời, nhưng chắc chắn sẽ không thể tìm được mối lương duyên nào vừa ý, khiến hắn rung động mạnh mẽ như thế này nữa. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nhận mình là một người huynh trưởng có tấm lòng bao dung, lương thiện. Kỳ thực, sâu trong xương cốt, Phó Hàn Sinh là một kẻ cực kỳ ích kỷ và chiếm hữu. Thứ gì hắn đã muốn, hắn nhất định phải đoạt lấy bằng được.
Đám mây tản đi, ánh trăng lại tiếp tục chiếu sáng nhân gian, rọi xuống gương mặt của đôi nam nữ trong rừng trúc.
Dưới ánh sáng bàng bạc của thiên nhiên, gương mặt Mộ Diên như được phủ thêm một lớp phấn lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng còn vương hơi rượu nồng nàn.
Phó Hàn Sinh không kiềm chế được nữa, cúi đầu xuống. Hắn vươn đầu lưỡi ra, khẽ liếm nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô. Vị ngọt ngào như mật hoa ngày xuân lập tức lan tỏa, làm cả người hắn cũng ngọt lịm, say mê theo.
Mộ Diên đang rất khát nước, cảm thấy đôi môi khô khốc của mình bỗng dưng được tẩm ướt bởi một dòng nước mát lành. Cô lập tức theo bản năng duỗi lưỡi ra liếm láp lấy nó. Thoáng chốc, một chiếc lưỡi to lớn, nóng bỏng khác thừa cơ xông thẳng vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, dùng sức hút hết nước bọt ngọt ngào bên trong.
Thật lâu sau, tiếng môi lưỡi dây dưa, tiếng nuốt nước bọt chùn chụt ướt át mới dừng lại. Không biết từ khi nào, Mộ Diên đã nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của hắn. Ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, mềm mại thơm tho thế này thì ai mà nỡ buông ra được. Hắn rũ mắt, mổ nhẹ thêm mấy cái lên đôi môi sưng đỏ của cô bé, rồi mới luyến tiếc đứng dậy.
Hắn bế bổng cô lên, bước từng bước vững chãi đi ra khỏi rừng trúc. Hắn ra lệnh cho Lục Võ gọi người hầu đến đưa Tứ tiểu thư đang ngủ gục trên bàn về phòng, sau đó ôm Mộ Diên đi thẳng ra cửa hậu viện, lên xe ô tô đợi sẵn.
Kể từ khi Lão gia tử mất vì bệnh, Phó Hàn Sinh không còn về nhà lớn ở thường xuyên nữa. Hắn dần dần chuyển ra sống riêng ở một căn công quán sang trọng nằm trên đường Nam Kinh sầm uất, cách đó không xa.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận