Chương 28

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 28

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phố xá Thượng Hải về chiều tấp nập và ồn ào. Tiếng rao của những người bán hàng rong vang lên khắp nơi: bánh bao nóng, hoành thánh, hạt dẻ nướng… Mùi thơm của thức ăn bay ngào ngạt khiến bụng Mộ Diên réo lên ùng ục.
Cô dừng lại trước một quán mì hải sản lề đường, kéo ghế ngồi xuống dưới tấm bạt che nắng đã cũ nát.
“Ông chủ, cho một bát mì hải sản thập cẩm!”
Bát mì nóng hổi được bưng ra, đầy ắp tôm tươi, mực, chả cá, bên trên rưới một lớp mỡ hành thơm lừng. Mộ Diên thèm thuồng gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Á! Nóng quá!” Đầu lưỡi cô tê dại vì nóng và cay. Cô vội vàng nhả ra bát, rót nước trà uống ực một hơi.
“Mới đi tị nạn đói ở đâu về đấy à?”
Một giọng nói trầm ấm, mang theo ý cười trêu chọc vang lên từ phía sau. Mộ Diên giật mình quay lại.
Quả nhiên là hắn – Phó Hàn Sinh. Vị Tam gia phong lưu, đi đến đâu hào quang tỏa ra đến đấy.
Hắn đang ngồi ở bàn bên cạnh, tay cầm thìa múc một miếng trứng hấp, ung dung thưởng thức như đang ngồi trong nhà hàng sang trọng chứ không phải quán vỉa hè.
“Tam gia theo dõi tôi sao?” Mộ Diên cảnh giác hỏi, vừa thổi bát mì vừa liếc nhìn hắn.
Sau khi đưa tiễn em gái xong, hắn thấy Mộ Diên cứ lang thang mãi không về nhà nên lo lắng đi theo. Thượng Hải này loạn lạc, một cô gái xinh đẹp đi một mình rất nguy hiểm.
Phó Hàn Sinh không trả lời, chỉ mỉm cười dịu dàng, bưng bát trứng hấp của mình sang ngồi cùng bàn với cô. Hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu trắng ngà, không khoác áo ngoài vì trời nóng. Dáng người hắn cao lớn, đĩnh đạc, ngồi ở cái quán xập xệ này trông thật lạc lõng nhưng cũng đầy cuốn hút.
Mộ Diên mặc bộ sườn xám màu đỏ tía mà hắn mua tặng lần trước. Màu đỏ tôn lên làn da trắng sứ và vóc dáng mảnh mai của cô. Dù không trang điểm cầu kỳ, cô vẫn toát lên vẻ đẹp vừa hồn nhiên vừa quyến rũ chết người.
“Bên cạnh cửa hàng Tam Lý mới mở một tiệm may sườn xám. Lát nữa ăn xong, chúng ta qua đó chọn vải may cho em vài bộ mới nhé? Em mặc màu đỏ tía rất hợp.”
Phó Hàn Sinh ăn rất nhanh nhưng vẫn giữ phong thái tao nhã. Hắn đặt bát xuống, chống cằm nhìn cô ăn.
Mộ Diên nghe giọng điệu cưng chiều của hắn thì chột dạ. Cô đã tự dặn lòng phải giữ khoảng cách, không được dây dưa với hắn nữa.
“Không cần đâu. Tôi có nhiều đồ rồi. Thím tôi mà thấy tôi mang nhiều lụa là gấm vóc về sẽ nghi ngờ mất.”
Cô ăn vội vài miếng cho xong bữa, trả tiền rồi cầm cuốn từ điển đứng dậy bỏ đi một mạch.
Phó Hàn Sinh thấy cô lạnh nhạt như vậy cũng không giận. Hắn đứng dậy, sải bước dài đuổi theo. Đến đầu hẻm vắng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo lại.
“Hôm nay tôi tới là để đòi nợ đấy.” Giọng hắn trầm thấp, đầy ẩn ý.
Mộ Diên ngơ ngác: “Nợ gì cơ?”
Hắn nhìn bộ đồ cô đang mặc, cười tà: “Bộ sườn xám này là tôi mua. Giờ tôi muốn đòi lại.”
Mộ Diên đỏ mặt tía tai: “Được rồi, tôi về nhà thay ra rồi trả cho Tam gia ngay!”

Thím của Mộ Diên thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ hẻm yên tĩnh, cách tiệm Tam Lý không xa. Sân vườn trồng đầy hoa hòe đang độ nở rộ, hương thơm ngát. Gần đây thím đi Giang Nam thăm họ hàng ốm nặng nên nhà vắng tanh.
Mộ Diên về đến nhà, pha một ấm trà để trên bàn đá ngoài sân cho Phó Hàn Sinh: “Tam gia ngồi đây uống trà, đợi tôi một lát.”
Nói rồi cô chạy tót vào phòng, đóng chặt cửa lại, còn cẩn thận cài then cài. Cô mở rương, lấy ra một bộ đồ vải bông cũ kỹ.
Tay nhỏ run run cởi từng chiếc nút bọc kiểu Tàu trước ngực. Tấm yếm đỏ rực bên trong dần lộ ra, ôm trọn lấy bầu ngực thanh tân.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Bé cưng, tôi có chuyện muốn nói với em.” Giọng Phó Hàn Sinh vang lên sát sạt cánh cửa.
Chưa kịp để cô phản ứng, cánh cửa gỗ mỏng manh đã bị đẩy tung ra. Chốt cửa lỏng lẻo không ngăn được sức mạnh của người đàn ông.
“Anh… anh vào đây làm gì? Tôi… tôi đang thay đồ mà!” Mộ Diên hoảng hốt hét lên, vội vàng dùng hai tay che trước ngực. Nhưng hành động đó càng làm tôn lên vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài trắng muốt lộ ra dưới vạt áo.
Phó Hàn Sinh thản nhiên bước vào, đóng cửa lại, cài then chốt cẩn thận hơn cả cô. Hắn nhìn quanh căn phòng đơn sơ, chỉ có chiếc giường gỗ nhỏ, tủ quần áo cũ và ánh nến leo lét.
Hắn thong thả ngồi xuống mép giường, tự rót cho mình một chén trà từ ấm tích trên bàn, nhấp một ngụm rồi nhìn cô với vẻ mặt “nghiêm túc”:
“Ngày mai Phó Tuân về rồi. Tôi nghĩ kỹ rồi, lương tâm tôi cắn rứt lắm. Tôi quyết định sẽ nói hết sự thật về chuyện của chúng ta cho nó biết. Anh em tôi không thể lừa dối nhau được.”
“Cái gì?” Mộ Diên như sét đánh ngang tai. Cô nhìn hắn trân trối, không tin vào tai mình. “Đồ đê tiện! Rõ ràng là anh cưỡng bức tôi! Anh ép buộc tôi!”
Cô tức giận đến run người, mặt đỏ bừng. Hắn muốn hủy hoại cuộc đời cô sao? Nếu chuyện này lộ ra, không những cô không lấy được Phó Tuân mà còn bị người đời phỉ nhổ, không còn mặt mũi nào nhìn ai.
Phó Hàn Sinh đặt chén trà xuống, đứng dậy phủi bụi trên áo, làm bộ muốn đi ra ngoài: “A Diên, tôi không muốn giấu giếm nữa…”
“Đứng lại!”
Mộ Diên tuyệt vọng lao tới, ôm chặt lấy cánh tay hắn,òa khóc nức nở: “Phó Hàn Sinh, rốt cuộc anh muốn cái gì? Anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng sao?”
Cô ngồi thụp xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Phó Hàn Sinh nhìn cô gái nhỏ bé đang khóc lóc thảm thiết dưới chân mình, lòng mềm nhũn. Hắn cúi xuống, bế bổng cô lên, đặt ngồi lên đùi mình trên mép giường.
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hôn lên đôi mắt sưng đỏ, giọng nói pha lẫn sự ghen tuông và chiếm hữu: “Ai bảo em tàn nhẫn với tôi như thế? A Diên, tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, biết ghen chứ. Tại sao em chỉ đối tốt với Phó Tuân mà lạnh lùng với tôi? Tại sao?”
“Vì… vì tôi thích anh ấy…” Mộ Diên nức nở, cố gắng biện minh.
Phó Hàn Sinh cúi xuống, hôn chặn lời cô lại. Nụ hôn mang theo sự trừng phạt và chiếm đoạt. Hắn thì thầm: “Nếu em hỏi tôi muốn gì, thì tôi nói cho em biết: Tôi muốn em chia một ít tình cảm đó cho tôi. Tôi muốn em công bằng với tôi.”
“Tôi…” Mộ Diên định nói “tôi không thích anh”, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa của hắn, cô sợ hãi nuốt lời vào trong.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận