Chương 34

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 34

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mộ Diên mơ màng tỉnh dậy bởi mùi thơm nức mũi của thức ăn. Bụng cô réo lên biểu tình dữ dội. Cả ngày nay cô chưa ăn gì ra hồn, lại còn bị Phó Hàn Sinh “vắt kiệt sức lực” mấy hiệp liền.
Cô mở mắt, thấy Phó Hàn Sinh đang ngồi bên mép giường, trên tay cầm một cuốn sách nhỏ. Ánh nến lung linh chiếu lên sườn mặt điển trai của hắn, trông hắn lúc này thật thư sinh, nho nhã, khác hẳn vẻ cầm thú lúc trên giường.
Mộ Diên nheo mắt nhìn kỹ. Cuốn sách đó… trông quen quen.
Trời ơi! Đó là cuốn “Xuân cung đồ” mà cô tịch thu được của Phó Tuân hôm nọ, giấu kỹ dưới gối. Sao hắn lại tìm ra được?
“Tam gia! Đừng đọc! Trả lại cho tôi!”
Mộ Diên xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, chồm dậy muốn giật lại cuốn sách. Tấm chăn trượt xuống, để lộ bờ vai trần và bầu ngực lấp ló đầy những dấu hôn đỏ chót.
Phó Hàn Sinh nhanh tay giơ cuốn sách lên cao, né tránh cú vồ của cô. Hắn nghiêng người, thuận thế ôm trọn lấy cơ thể mềm mại, thơm tho của cô vào lòng.
“Chà chà, không ngờ A Diên của anh lại có sở thích nghiên cứu loại sách này đấy.” Hắn cười trêu chọc, ánh mắt lướt qua những hình vẽ nam nữ giao hoan trần trụi trên trang sách. “Tư thế này… ‘Lão hán đẩy xe bò’, chậc chậc, vẽ cũng sinh động phết. Có muốn tối nay chúng ta thực hành thử không?”
“Anh… đồ lưu manh! Đồ không đứng đắn!” Mộ Diên tức điên người, đấm thùm thụp vào ngực hắn. “Đó là tôi tịch thu của Phó Tuân! Tôi chưa có xem!”
“Thật không?” Phó Hàn Sinh nhướng mày vẻ không tin, tay ôm chặt eo cô, cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô. “Thế sao em đỏ mặt? Hay là em xem rồi nên mới biết đường phối hợp với anh ăn ý thế?”
“Anh…!” Mộ Diên cứng họng, không biết cãi lại thế nào.
“Thôi được rồi, không trêu em nữa.” Hắn hôn chụt lên má cô một cái. “Hôn anh một cái đi, anh trả sách cho, rồi còn cho ăn cơm. Đồ ăn ngon lắm đấy, có vịt quay em thích này.”
Mộ Diên liếc nhìn bàn ăn bày biện thịnh soạn ở góc phòng. Mùi vịt quay, sườn xào chua ngọt bay ngào ngạt khiến nước miếng cô muốn trào ra.
Thôi thì, trượng phu co được duỗi được. Vì miếng ăn, hy sinh chút nhan sắc cũng chẳng sao.
Cô nhắm mắt, rướn người lên, hôn chụt vào môi hắn một cái thật kêu.
“Được chưa? Trả đây!”
Phó Hàn Sinh bật cười sảng khoái, trả cuốn sách cho cô rồi bế bổng cô lên, đi về phía bàn ăn. Hắn đặt cô ngồi lên đùi mình, tự tay gắp từng miếng thịt, đút cho cô ăn như chăm sóc một đứa trẻ.
“Ăn miếng vịt này đi, da giòn lắm.”
“Thử miếng sườn này xem, chua chua ngọt ngọt vừa miệng.”
Mộ Diên ăn rất ngon lành, hai má phồng lên nhai nhồm nhoàm. Phó Hàn Sinh nhìn cô ăn mà cảm thấy còn ngon miệng hơn chính mình ăn. Hắn thỉnh thoảng lại lấy khăn lau vết dầu mỡ dính trên mép cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều.
Lục Võ đứng canh ở ngoài cửa, nghe tiếng cười nói bên trong mà nuốt nước bọt ừng ực. Mùi thức ăn bay ra tra tấn cái dạ dày đang trống rỗng của cậu.
“Lục Võ.” Giọng Tam gia vọng ra.
“Dạ!” Lục Võ vội vàng mở cửa ló đầu vào.
“Chỗ thức ăn còn lại này, cậu mang xuống mà ăn đi. Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ.” Phó Hàn Sinh chỉ vào mấy đĩa thức ăn trên bàn mà Mộ Diên đã ăn no không động đến nữa.
Mắt Lục Võ sáng rực lên như đèn pha ô tô: “Đa tạ Tam gia! Đa tạ Mộ cô nương!”
Cậu ta vơ vét đĩa thịt kho tàu và sườn xào, chạy biến đi như một cơn gió, miệng còn lẩm bẩm: “Tam gia đúng là hào phóng nhất quả đất!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận