Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Anh sao vậy? Em làm gì sai sao? Dĩ Triệt, anh đi chậm lại đi!”
Tiếng gió rít bên ngoài cửa kính xe bị bỏ lại phía sau, chỉ còn tiếng động cơ gầm rú. Cố Như sợ hãi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Không phải sai, mà là quá sai rồi. Cái sai lớn nhất đời này của cô chính là vô tình đụng vào hũ giấm chua loét, độc hại của Dĩ Triệt.
Dĩ Triệt vẫn kiên quyết giữ im lặng, khuôn mặt nghiêng góc cạnh sắc lẹm như dao. Hắn lái xe như một kẻ điên, lạng lách qua những dòng xe cộ đông đúc, lao thẳng về hướng biệt thự Dĩ gia. Sự im lặng của hắn đáng sợ hơn ngàn lời quát mắng, nó như bản án tử hình treo lơ lửng trên đầu Cố Như, khiến cô bối rối và dằn vặt không thôi.
Chiếc xe lao vào cổng biệt thự, cánh cổng sắt nặng nề tự động mở ra như nuốt chửng lấy con mồi. Tiếng phanh xe cháy đường vang lên ken két ngay trước sảnh chính. Dĩ Triệt tắt máy, động tác không nhanh không chậm nhưng dứt khoát đến lạnh người. Hắn bước xuống xe, ném chìa khóa cho quản gia già đang đứng cúi đầu run rẩy.
Dĩ Triệt vòng qua bên ghế phụ, bàn tay to lớn giật mạnh cửa xe. Cố Như chưa kịp định thần, đã bị hắn thô bạo lôi ra ngoài. Hắn không cho cô cơ hội tự đi, trực tiếp cúi người, vác bổng cô lên vai như vác một bao tải bông.
“Dĩ Triệt! Anh muốn làm gì? Thả em xuống! Anh điên rồi sao?”
Cố Như hoảng hốt la hét, đôi chân vùng vẫy trong không trung, đôi tay nhỏ bé đập liên tục vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc như tường đồng vách sắt của hắn. Nhưng sức lực của cô so với hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Quản gia và đám người hầu đứng cúi đầu hai bên, không ai dám hó hé nửa lời. Họ chỉ biết thở dài trong lòng. Nhìn sắc mặt của thiếu gia, bọn họ biết đêm nay cô Cố lại phải chịu khổ rồi. Cơn thịnh nộ của Dĩ Triệt không ai có thể can ngăn.
Dĩ Triệt sải những bước chân dài, nhanh chóng tiến vào bên trong biệt thự, hướng thẳng lên phòng ngủ master ở tầng hai. Cánh cửa gỗ lim dày nặng bị hắn đá văng ra, rồi đóng sầm lại, tiếng chốt cửa lách cách vang lên khô khốc, nhốt chặt mọi hy vọng thoát thân của cô.
“Anh muốn làm gì? Thả em xuống mau!”
Chưa dứt lời, cả thân người Cố Như bị quăng mạnh xuống chiếc giường lớn king-size. Tấm đệm lò xo đàn hồi khiến cô nảy lên, nhưng cú va chạm vẫn làm tấm lưng mảnh mai truyền đến cơn đau nhức. Cố Như nhăn nhó, định trườn người ngồi dậy chạy trốn.
Nhưng Dĩ Triệt nhanh hơn cô gấp bội. Hắn như một con báo săn mồi, lập tức lao tới, dùng thân thể cường tráng, to lớn đè chặt lên người cô. Sức nặng của người đàn ông trưởng thành bao trọn lấy thân thể nhỏ bé, mềm mại của Cố Như, ép cô lún sâu xuống nệm, không thể nhúc nhích. Hơi thở nóng rực, nồng nặc mùi nguy hiểm phả thẳng vào mặt cô.
“Dạo này em ăn gan hùm rồi phải không? Hả?” Hắn gằn từng chữ qua kẽ răng, giọng điệu trầm thấp, khàn đục vì kìm nén cơn giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu nhìn xoáy vào cô. “Dám ở trước mặt tôi cười đùa lả lơi với thằng đàn ông khác. Em coi tôi là người chết sao?”
Cố Như lúc này mới vỡ lẽ. Chỉ vì chuyện đó sao? “Hôm nay em mới chỉ nói chuyện thôi mà… Anh đừng vô lý như vậy!”
Chỉ nói chuyện? Hắn cười khẩy, nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hôm nay là nói chuyện, ngày mai là nắm tay, rồi ngày kia là gì nữa? Tính chiếm hữu của hắn không cho phép bất cứ kẻ nào, dù chỉ là trong suy nghĩ, xâm phạm lãnh thổ của hắn.
“Cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp, bọn em chỉ bàn về bài giảng thôi. Anh đừng như vậy nữa được không? Anh làm em sợ đấy Dĩ Triệt…”
“Biết sợ? Biết sợ sao còn làm như vậy? Em thách thức giới hạn của tôi sao?”
Đôi tay mềm yếu của cô cố gắng đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra, nhưng vô vọng. Hắn hầu như không để lọt tai lời giải thích nào. Cơn ghen đã che mờ lý trí hắn. Hắn túm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô, ép chặt lên đỉnh đầu bằng một tay. Tay còn lại, hắn giật phăng chiếc cà vạt đang đeo trên cổ, quấn quanh cổ tay cô, trói chặt vào thành giường.
“Hôm nay tôi phải chơi chết em, để xem em có dám có lần sau nữa không!”
Lời tuyên bố tàn nhẫn vừa dứt, bàn tay to lớn của hắn túm lấy cổ áo chiếc váy trắng tinh khôi. “Roẹt!” Tiếng vải xé rách vang lên chói tai trong căn phòng tĩnh lặng. Bộ váy yêu thích của Cố Như nát tan trong tích tắc, để lộ làn da trắng sứ run rẩy trước không khí lạnh lẽo của điều hòa. Bên dưới lớp vải rách nát, bộ ngực phập phồng chỉ còn được che đậy mong manh bằng chiếc áo lót ren trắng, giữa khe ngực sâu hun hút là chiếc nơ vải nhỏ xíu, ngây thơ đến gợi dục.
“Không! Dĩ Triệt, anh bình tĩnh lại đi! Đừng đối xử với em như vậy!” Cố Như vùng vẫy, đôi mắt ngập nước, nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm tâm trí.
Nhưng con thú hoang trong hắn đã sổng chuồng. Hắn với tay lấy chiếc kéo sắc lẻm trên tủ đầu giường. Ánh kim loại lóe lên lạnh lẽo. “Phập”. Dây áo lót bị cắt đứt phăng. Đôi gò bồng đảo căng tròn, trắng muốt như tuyết bật ra, nảy lên mời gọi ngay trước mắt hắn.
Dĩ Triệt vứt cái kéo sang một bên, cúi đầu úp mặt vào khe ngực thơm ngát hương sữa tắm oải hương mê người của cô. Hắn hít một hơi thật sâu, như muốn hút cạn sinh khí của cô, rồi bắt đầu điên cuồng gặm cắn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận