Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Bữa tiệc tàn, mọi người đều đã ngà ngà say. Cố Như là người tỉnh táo nhất vì cô vốn không uống được rượu bia, chỉ nhấp môi chút nước ngọt.
“Tiểu An? Cậu uống nhiều quá rồi đấy.” Cố Như lo lắng nhìn cô bạn thân đang gục đầu xuống bàn nói nhảm.
“Để tớ đưa Tiểu An về cho, nhà tớ tiện đường. Cậu cứ về trước đi nhé.” Một cô bạn khác tốt bụng chạy lại, đỡ lấy Tiểu An đang mềm nhũn như cọng bún, dìu ra xe taxi.
Mọi người lần lượt ra về, trước quán chỉ còn lại Cố Như và Vũ Hàn. Cậu chàng này cũng đã say khướt, đứng không vững, cứ lảo đảo qua lại. Cố Như nhớ lời Dĩ Triệt, muốn tránh xa cậu ta, nhưng lương tâm không cho phép cô bỏ mặc bạn bè say xỉn giữa đường thế này.
“Vũ Hàn, tớ gọi xe cho cậu nhé. Đứng yên đó đi.”
Cô vừa rút điện thoại ra, Vũ Hàn đột nhiên lảo đảo lao tới. Cậu ta không kiểm soát được hành vi, ôm chầm lấy Cố Như từ phía sau, mùi rượu nồng nặc phả vào gáy cô.
“Như Như… tớ thích cậu lắm… Thật sự rất thích cậu… Tại sao cậu lại yêu hắn ta chứ?…”
Cố Như hoảng hốt tột độ, vội vàng vùng vẫy, cố đẩy Vũ Hàn ra: “Vũ Hàn! Cậu làm cái gì vậy? Buông tớ ra! Tớ có bạn trai rồi, cậu không thể làm như vậy được!”
Hai người giằng co loạng choạng trên vỉa hè. Đúng lúc đó, ánh đèn pha chói mắt quét qua, một chiếc xe đen kít phanh gấp ngay trước mặt họ. Cửa xe bật mở. Dĩ Triệt bước xuống như thần chết từ địa ngục. Hắn đã chứng kiến tất cả. Khoảnh khắc tên đàn ông khác ôm lấy bảo bối của hắn, lý trí của Dĩ Triệt chính thức đứt phựt.
Hắn không nói một lời, lao tới như một con thú dữ. Bàn tay sắt thép túm lấy cổ áo Vũ Hàn, giật ngược ra sau.
“Bốp!”
Một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt Vũ Hàn. Cậu ta bị đánh bất ngờ, lại đang say, ngã văng ra đất, khóe miệng rỉ máu tươi. Khuôn mặt sưng vù lên ngay tức khắc.
“Dĩ Triệt! Dừng lại đi! Cậu ta chỉ đang say thôi!” Cố Như hét lên, lao tới chắn trước mặt Dĩ Triệt, ngăn cản hắn tung thêm cú đá bồi. Cô nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu, điên loạn của hắn mà run sợ. Nếu cô không can, hắn sẽ đánh chết người mất.
“Em bênh vực nó?” Dĩ Triệt gầm lên, giọng nói rung chuyển cả lồng ngực. Hắn quay sang nhìn cô, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng. “Em dám lấy thân mình che chắn cho thằng khốn nạn này?”
Không đợi cô giải thích, hắn thô bạo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, lôi xệch đi. Lực tay hắn mạnh đến mức Cố Như cảm giác cổ tay mình sắp gãy vụn.
“A Triệt! Đau quá, anh buông em ra! Anh làm em đau…”
Hắn điếc đặc trước tiếng kêu đau của cô. Hắn mở cửa xe, ném cô vào ghế phụ như ném một món đồ vô tri. “Rầm!” Cửa xe đóng lại rung chuyển cả xe.
“Đây là cái mà em gọi là ‘tự về’ sao? Để em với thằng đó ôm ấp, sờ soạng nhau giữa đường giữa chợ à?” Hắn nhảy vào ghế lái, ghì chặt vô lăng, quay sang gào vào mặt cô. Không gian trong xe ngột ngạt, nồng nặc mùi sát khí.
“Không! Anh đang nghĩ cái gì vậy? Cậu ấy say nên ngã vào em thôi! Anh không tin em sao?” Cố Như uất ức, nước mắt trào ra. Cô cảm thấy như có cục nghẹn ứ ở cổ họng. Tại sao lúc nào hắn cũng suy diễn, cũng ghen tuông mù quáng như vậy?
“Tin em? Tôi tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy!” Dĩ Triệt cười gằn, nụ cười méo mó đáng sợ. “Cố Như, em giỏi lắm. Em đã chạm đến giới hạn kiên nhẫn cuối cùng của anh rồi.”
Hắn đạp ga. Chiếc xe lao vút đi trong đêm tối, tốc độ kinh hoàng như muốn cùng nhau đi chết. Cố Như bám chặt vào tay cầm, mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện.
Về đến biệt thự, hắn lôi cô ra khỏi xe, kéo xệch cô lên phòng ngủ. Cố Như bị hắn kéo đi, chân nam đá chân chiêu, vấp ngã mấy lần nhưng hắn không hề dừng lại.
Vào trong phòng, hắn đẩy cô ngã xuống sàn, rồi lạnh lùng tuyên bố: “Từ hôm nay, em sẽ ở yên trong căn phòng này. Không có sự cho phép của tôi, nửa bước cũng đừng hòng bước ra ngoài.”
Cố Như nghe như sét đánh ngang tai. Giam lỏng? Hắn muốn cầm tù cô sao? Sự uất ức dồn nén bùng nổ. Cô đứng dậy, hét vào mặt hắn:
“Anh không thể nhốt em ở đây được! Em là con người, không phải vật nuôi của anh! Em còn có cuộc sống riêng, em sắp tốt nghiệp, em muốn sống một cuộc sống bình thường! Anh hiểu không?”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận