Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cuộc sống bình thường?” Dĩ Triệt nhếch mép cười khinh bỉ, bước tới gần cô, ép cô lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường lạnh lẽo. Hắn cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt đang đẫm lệ vì tức giận của cô. “Em nghĩ em còn có thể sống bình thường khi đã là người của Dĩ Triệt này sao? Em muốn đi làm? Anh thừa sức nuôi em cả mười đời. Em muốn ra ngoài? Để gặp thằng đó à?”
“Anh vô lý vừa thôi! Em không cần tiền của anh! Em muốn tự do!” Cố Như gào lên, nước mắt lăn dài trên má. Cô tuyệt vọng đấm vào ngực hắn.
Dĩ Triệt bắt lấy tay cô, siết chặt. “Tự do? Em bán tự do cho tôi từ ngày em nhận lời yêu tôi rồi. Bây giờ, có phải chúng ta nên tính toán món nợ tối nay không?”
“Em không nợ anh bất cứ điều gì cả! Sao anh không chịu tin em?” Cô lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác như sắp ngất xỉu vì kiệt sức và căng thẳng.
“Tôi không tin lời nói, tôi chỉ tin hành động.”
Dứt lời, Dĩ Triệt bế thốc cô lên, ném mạnh xuống giường. Lần này, không còn sự kiên nhẫn hay dạo đầu nào cả. Sự ghen tuông đã biến hắn thành quỷ dữ. Hắn lao vào cô như một con thú đói khát.
Tiếng vải vóc bị xé rách lại vang lên. Chiếc váy xanh xinh đẹp bị hắn xé toạc không thương tiếc, vứt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Hắn lột sạch nội y của cô, ngắm nhìn thân thể trắng nõn đang run rẩy co rúm lại.
“Anh cút ra! Đồ điên! Cút ra!” Cố Như hoảng loạn đạp chân, cố đẩy hắn ra. Cô sợ hãi người đàn ông trước mặt. Hắn không phải người yêu cô, hắn là kẻ cưỡng bức.
Nhưng sức cô làm sao chống lại hắn. Dĩ Triệt tách mạnh hai chân cô ra, không cần bôi trơn, không cần vuốt ve, hắn thúc mạnh cự vật đang cương cứng đau đớn vào trong cô.
“Phập!”
“Aaa…! Đau quá… Dĩ Triệt… anh giết em mất…”
Cố Như thét lên đau đớn, móng tay cào rách da lưng hắn. Bên dưới khô khốc bị xâm nhập thô bạo khiến cô cảm thấy như bị xẻ làm đôi. Dĩ Triệt cũng đau, sự chật chội khô hạn của cô siết lấy hắn, nhưng nỗi đau đó càng làm hắn hưng phấn, càng làm hắn muốn tàn phá cô nhiều hơn để trừng phạt.
Hắn cúi xuống, cắn mạnh vào bầu ngực trắng ngần, để lại dấu răng rướm máu. “Đau sao? Nhớ lấy nỗi đau này. Đây là cái giá phải trả khi dám để thằng khác chạm vào mình.”
Hắn gác đôi chân thon dài của cô lên vai mình, tạo thành một tư thế nhục nhã và phơi bày nhất. Hắn thúc vào, rút ra, rồi lại đâm mạnh vào tận cùng, mỗi cú thúc đều mang theo sự giận dữ và chiếm hữu cuồng loạn.
“Aaa… ư… xin anh… nhẹ chút… em đau…”
Dần dần, cơ thể cô phản ứng lại. Mật dịch bắt đầu tiết ra, hòa lẫn với sự ma sát tạo nên những âm thanh ướt át dâm đãng. Dĩ Triệt cảm nhận được sự thay đổi đó, hắn càng điên cuồng hơn. Hắn rướn người lên, cắn mút xương quai xanh, cổ, vành tai cô, đánh dấu lãnh thổ chằng chịt.
Mùi hương hoa oải hương từ cơ thể cô tỏa ra, quyện với mùi mồ hôi và mùi tình dục nồng nặc, bao vây lấy hắn, làm hắn say mê như trúng thuốc phiện. Hắn nghiện cơ thể này, nghiện tiếng rên rỉ, nghiện sự chật chội ấm áp bên trong cô.
“Gọi tên tôi! Nói em là của ai?” Hắn gầm gừ, thúc mạnh một cú điếng người.
“Aaa… là của anh… em là của anh… Triệt… tha cho em…”
Cố Như nức nở, lý trí tan biến, chỉ còn lại bản năng sinh tồn và khoái cảm đau đớn. Cô ôm chặt lấy cổ hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, thân thể cong lên đón nhận từng đợt sóng tình trào dâng.
Hắn lật cô lại, kéo mông cô lên cao, đâm vào từ phía sau. Tư thế này khiến cự vật của hắn chạm đến nơi sâu nhất, nhạy cảm nhất. Cô không chịu nổi kích thích quá độ này, hét lên thất thanh, toàn thân co giật, đạt cao trào trong sự cưỡng ép.
Nhưng hắn chưa xong. Hắn giữ chặt eo cô, tiếp tục “chạy nước rút”. Cự vật như cái pít-tông hoạt động hết công suất.
“Ư… ưm… hơ…”
Một dòng nước nóng bỏng bắn mạnh vào sâu trong tử cung cô. Dĩ Triệt gầm lên thỏa mãn, đổ gục xuống lưng cô, thở hổn hển. Nhưng chỉ vài phút sau, con quái vật ấy lại ngóc đầu dậy. Hắn lại tiếp tục…
Đêm đó là một đêm địa ngục trần gian đối với Cố Như. Hắn làm cô hết lần này đến lần khác, bất chấp cô khóc lóc, van xin, thậm chí ngất đi rồi tỉnh lại.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận