Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Dục Vọng Nơi Công Sở
Không gian trong phòng chủ tịch tập đoàn Hoắc Viễn dường như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa vô hình, nồng nặc mùi vị của sự hoan lạc và chiếm hữu. Tiếng điều hòa chạy ro ro khe khẽ hoàn toàn bị lấn át bởi những âm thanh ám muội, ướt át vọng ra từ phía chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ sang trọng.
“Aaa… Sâu… Sâu quá rồi… Hoắc tổng… ưm… aaaa…”
Phỉ Y Hân không thể kìm nén được tiếng nức nở, đôi môi đỏ mọng hé mở, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí để lấp đầy buồng phổi đang bị ép chặt. Khuôn mặt thanh tú, vốn dĩ luôn giữ vẻ điềm tĩnh của một nhân viên văn phòng mẫn cán, giờ đây ửng hồng một màu tình dục đầy yêu kiều. Mái tóc dài đen nhánh xõa tung, bết dính vài sợi vào vầng trán lấm tấm mồ hôi, tạo nên một vẻ đẹp vừa hoang dại vừa mong manh đến nao lòng.
Tư thế hiện tại của cô thật sự quá mức xấu hổ. Cả thân người mềm mại bị ép nằm sấp trên mặt bàn làm việc lạnh lẽo, chiếc váy công sở bị vén cao đến tận thắt lưng, phơi bày trọn vẹn bờ mông tròn trịa, trắng ngần trước mắt người đàn ông quyền lực nhất nơi này. Sự tương phản giữa làn da mịn màng, ấm nóng của cô và mặt bàn cứng nhắc càng khiến cho cuộc hoan ái thêm phần kích thích mãnh liệt.
“Đừng… Em sắp hỏng mất… aaaa…”
Hoắc Đông Thần hoàn toàn bỏ ngoài tai lời van xin yếu ớt ấy. Hắn đứng phía sau, dáng người cao lớn như một ngọn núi vững chãi bao trùm lấy cô gái nhỏ bé. Dưới thân, cự long thô to, nóng rực như thanh sắt nung đỏ cứ thế ra vào không ngừng nghỉ. Từng đợt thúc mạnh mẽ, dứt khoát, mang theo sức mạnh của một con thú săn mồi đang tận hưởng chiến lợi phẩm của mình. Hắn không hề có ý định nương nhẹ, mỗi cú va chạm đều sâu đến tận cùng, khiến Phỉ Y Hân cảm giác như linh hồn mình sắp bị hắn đâm cho tan nát.
Bàn tay to khỏe, nổi rõ những đường gân xanh nam tính của hắn siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh của cô. Lực đạo mạnh đến mức hằn lên làn da trắng muốt những dấu tay đỏ ửng, như muốn khẳng định chủ quyền tuyệt đối, không cho phép cô có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát hay từ chối vật nam tính đang hoành hành bên trong cơ thể mình.
“Hừ… Thật chặt…” Hoắc Đông Thần gầm nhẹ trong cổ họng, âm thanh khàn đục đầy dục vọng.
Một tay hắn giữ chặt eo cô làm điểm tựa, tay còn lại thô bạo xoa nắn bờ mông căng tròn, đàn hồi. Hắn nhào nặn nó, bóp mạnh rồi lại vuốt ve, cứ như đó là một món đồ chơi thượng hạng được tạo ra chỉ để phục vụ cho khoái cảm của riêng hắn. Làn da mát lạnh của Phỉ Y Hân dưới bàn tay nóng rực của hắn tạo nên một sự ma sát kích thích đến điên người.
Bên dưới, hắn vẫn duy trì nhịp độ điên cuồng, không hề có chút dịu dàng nào. Mặc cho cô rên la những câu từ đứt quãng, van xin trong khoái cảm, hắn vẫn không tha. Cơ hồ, tiếng rên rỉ của cô chỉ như dầu đổ thêm vào lửa, khiến hắn càng muốn tiến vào sâu hơn, nhanh hơn, muốn khám phá tận cùng ngóc ngách trong cơ thể cô.
“Aa… Chậm lại… Em xin anh… aaa…” Phỉ Y Hân bấu chặt mười ngón tay xuống mặt bàn, móng tay cào lên lớp gỗ tạo ra những âm thanh ken két chói tai.
Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà, một nụ cười vừa nguy hiểm vừa quyến rũ chết người. Hắn cúi thấp người xuống, phả hơi thở nóng hổi vào vành tai mẫn cảm của cô, thì thầm những lời lẽ hư hỏng:
“Em có muốn chậm thì hãy nói với cái miệng nhỏ bên dưới này của em đi… Hừ… Nó đang cắn chặt lấy tôi muốn chết đây này… Aaa… Nó co bóp, mút mát làm tôi sướng đến phát điên… Em bảo tôi làm sao dừng lại được?”
“Hức… Aaa… Đừng nói nữa… Đồ vô sỉ!”
Phỉ Y Hân đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Tại sao? Tại sao lúc nào làm tình, người đàn ông này cũng có thể thốt ra những lời lẽ dâm đãng, không đứng đắn như thế? Hình tượng tổng tài lãnh khốc, cao ngạo, cấm dục thường ngày mà nhân viên trong công ty vẫn tôn sùng đâu rồi? Trước mặt cô lúc này chỉ là một con sói đói khát, một kẻ cuồng tình thực thụ.
“Aa… To quá… Căng quá…” Cô không thể ngăn mình phát ra những tiếng rên rỉ nức nở. Dù lý trí có muốn kháng cự, nhưng cơ thể cô lại hoàn toàn phản bội, cứ thế mà run rẩy, đón nhận từng đợt tấn công của hắn. Cô không bao giờ có sức đề kháng với Hoắc Đông Thần. Kỹ thuật của hắn, kích thước của hắn, tất cả đều sinh ra để khắc chế cô.
Sao còn chưa ra? Cô sắp chịu không nổi nữa rồi. Cứ đà này, không chừng những nhân viên bên ngoài phòng làm việc sẽ nghe thấy mất! Ý nghĩ bị phát hiện khiến hoa huyệt của cô bất giác co rút mạnh mẽ hơn.
Cảm nhận được sự thay đổi bên trong, Hoắc Đông Thần dường như đi guốc trong bụng cô. Hắn biết cô đang lo sợ điều gì, và sự lo sợ đó lại chính là gia vị kích thích hắn tà ác hơn. Hắn đột ngột tăng tốc, luật động mạnh mẽ như vũ bão. Chiếc bàn làm việc to lớn, nặng nề dưới sức ép của hai cơ thể cũng bắt đầu rung lên, phát ra tiếng ‘lạch cạch’ va chạm nhịp nhàng theo từng cú thúc.
“Đừng… Có người nghe thấy mất… ư… Dừng lại…”
“Nghe thấy thì sao? Để họ biết thư ký Phỉ đang lẳng lơ thế nào dưới thân tôi!”
Hoắc Đông Thần buông tha bờ mông cô, đưa hai tay luồn qua nách, bóp trọn lấy bộ ngực căng tròn đang bị ép xuống mặt bàn. Hắn thô bạo xoa nắn bầu ngực mềm mại qua lớp vải áo sơ mi mỏng tang, rồi dùng đầu ngón tay cái và ngón trỏ day day, véo nhẹ hai hạt đậu đỏ đang cương cứng lên vì kích thích.
Khoái cảm kép từ cả bên trên lẫn bên dưới ập đến quá mãnh liệt, đánh tan mọi phòng tuyến cuối cùng của Phỉ Y Hân.
“Aaaaa….”
Rất nhanh, cô đã bị hắn đưa lên đỉnh vu sơn. Cả người cô cong lên, run bần bật từng cơn. Hoa huyệt co bóp điên cuồng, tuôn ra từng đợt ái dịch nóng hổi, ướt đẫm cả cự vật của hắn. Hoắc Đông Thần bị sự co thắt tuyệt diệu đó mê hoặc đến mất hết lý trí. Hắn gầm gừ như dã thú, hạ thân đâm lút cán vào sâu bên trong cô, giữ chặt lấy eo cô mà nghiền nát. Tiếng da thịt va chạm ‘bạch bạch’ vang lên giòn giã trong không gian, hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề.
“Hừ… Sướng quá… Y Hân… Em giết tôi mất…”
Hoắc Đông Thần gồng cứng người, cự long thô cứng giật nảy, thoải mái bắn ra từng luồng tinh hoa nóng rực, tưới đẫm vào tận sâu bên trong tử cung của cô gái nhỏ.
“Aa… aa…”
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng của dư âm khoái cảm, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai con người vừa trải qua một trận chiến kịch liệt. Hoắc Đông Thần nhìn xuống dưới thân, cô gái nhỏ đã mệt mỏi rũ rượi, vô lực nằm sấp trên bàn từ khi nào. Hắn lưu luyến rút nam căn vẫn còn bán cương ra khỏi cơ thể cô. Một dòng dịch trắng đục hòa lẫn với mật dịch trong suốt từ từ chảy ra theo, tạo nên một cảnh tượng dâm mỹ đến nghẹt thở.
Vậy mà, cái miệng nhỏ bên dưới của cô dường như vẫn không đồng ý, vẫn cố gắng co bóp như muốn hút chặt lấy hắn, giữ hắn lại bên trong.
“Y Hân! Em vẫn còn muốn một lần nữa sao?” Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia lửa dục vọng chưa tắt hẳn. Vật nóng của hắn không rút ra hẳn mà lại từ từ, chậm rãi ấn ngược trở lại vào bên trong cô.
Phỉ Y Hân hoảng sợ tột độ, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc rối tung theo nhịp lắc. Đó chỉ là phản ứng sinh lý thôi mà, cô thật sự mệt muốn chết rồi! Xương cốt như muốn rã rời ra từng mảnh.
“Không… Em không muốn… Anh tha cho em đi…”
“Nhưng cậu em của tôi vẫn còn muốn! Nó bảo bên trong em ấm áp quá, không nỡ đi ra. Làm sao bây giờ?” Hắn trêu chọc, hông lại bắt đầu đưa đẩy nhẹ nhàng.
“Anh ra ngoài! Đồ cầm thú!”
Phỉ Y Hân vội vàng muốn chống tay đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Nhưng ai ngờ, sức lực của cô so với hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Hoắc Đông Thần dễ dàng giữ chặt cô lại, ép cô vào lòng mình.
“Muộn rồi!”
Nói rồi, hắn bế bổng cô lên, đi thẳng về phía phòng nghỉ bí mật được thiết kế ngay trong phòng làm việc. Cô còn nghe rõ tiếng cười trầm thấp, đầy sảng khoái và đắc ý của hắn bên tai. Thật đáng ghét!
“Cô ấy da mặt mỏng, nếu cứ làm ở ngoài đó thì không biết chừng lần sau cô sẽ thẹn quá hóa giận mà cấm cửa mình mất!” Hắn thầm nghĩ.
Vừa đặt cô lên chiếc giường êm ái trong phòng nghỉ, Hoắc Đông Thần đã hiện nguyên hình là một con sói đói. Hắn tham lam cúi xuống, cắn mút đôi môi sưng đỏ của cô, rồi trượt xuống xương quai xanh, gặm nhấm đôi gò bồng đảo. Bên dưới, cự long lại một lần nữa ngẩng cao đầu, mạnh mẽ tiến vào hang động ẩm ướt, bắt đầu một cuộc chinh phạt mới như vũ bão…

Bình luận (0)

Để lại bình luận