Chương 2

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 2

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Trả Thù Ngọt Ngào
Một cuộc hoan ái nữa lại kết thúc, để lại Phỉ Y Hân trong trạng thái rã rời, cạn kiệt sức lực. Cô nằm lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc của Hoắc Đông Thần, hơi thở vẫn chưa trở lại nhịp điệu bình thường.
“Lát nữa không cần làm việc, em ở đây nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ bảo thư ký bên ngoài chặn các cuộc gọi.”
Hoắc Đông Thần cười cười, ánh mắt tràn đầy sự thỏa mãn, cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô một cái đầy cưng chiều. Sau đó, hắn sải bước xuống giường, để lộ cơ thể trần trụi săn chắc, từng thớ cơ cuồn cuộn đầy nam tính dưới ánh đèn vàng nhạt. Hắn thong thả mặc lại quần áo, chỉnh trang lại vẻ đạo mạo của một vị chủ tịch uy quyền.
Phỉ Y Hân quá mệt mỏi, không còn chút hơi sức nào để đáp trả hay mắng mỏ hắn. Cô chỉ có thể nằm đó, dùng ánh mắt lờ đờ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng thầm khinh bỉ cái tên nam nhân cầm thú, bề ngoài đạo mạo nhưng lên giường thì như dã thú kia.
Cô và hắn, mối quan hệ này thật nực cười và phức tạp. Ở công ty, họ là cấp trên và cấp dưới, xa cách và chuyên nghiệp. Nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín, họ bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng bạn giường lạnh lùng. Có bản hợp đồng đó, cô có quyền đồng ý lên giường, cũng có quyền từ chối hắn, giữ cho mối quan hệ này không biến chất thành kiểu bao nuôi rẻ tiền giữa đại gia và chân dài.
Họ không phải tình nhân, không có hoa hồng và những lời yêu thương sến súa. Họ là bạn giường, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau một cách sòng phẳng. Chỉ là… mỗi khi hoan ái, dù cô không muốn làm quá nhiều lần, nhưng lúc nào cũng bị kỹ thuật điêu luyện và sức mạnh áp đảo của hắn đánh gục, cuốn theo cơn lốc dục vọng triền miên.
Dạo này, hình như hắn hơi khác. Ánh mắt hắn nhìn cô có thêm vài phần nhu tình, hành động cũng sủng nịnh quá độ. Lại nói về cái bản hợp đồng kia, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình như người bị đưa vào tròng, từng bước từng bước lọt vào bẫy của con cáo già Hoắc Đông Thần.
Nằm trên giường êm, ký ức những ngày đầu tiên làm việc tại Hoắc Viễn bỗng ùa về trong tâm trí Phỉ Y Hân như một cuốn phim quay chậm…
“Cô làm việc cái kiểu gì vậy hả? Có não không thế?”
Tiếng quát tháo chói tai của bà trưởng phòng Marketing vang lên, phá tan bầu không khí làm việc buổi sáng. Bà ta gọi Phỉ Y Hân vào phòng, ném toẹt tập hồ sơ xuống bàn, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt méo xệch đi vì tức giận.
Phỉ Y Hân đứng đó, nhìn tập hồ sơ trên bàn mà đôi mắt tối sầm lại. Đây đúng là những tài liệu cô được phân phó thực hiện, cô đã làm rất kỹ lưỡng, kiểm tra từng con số. Nhưng mà… nội dung bên trong đã bị người ta sửa đổi một cách trắng trợn! Những con số sai lệch, những phân tích ngớ ngẩn, tất cả đều nhằm mục đích biến cô thành kẻ bất tài vô dụng.
“Cô sao cứ im lặng như hến thế? Đúng quá nên nói không nên lời chứ gì? Đồ vô tích sự! Ba mẹ cô nuôi cô lớn thế này, cho ăn học đàng hoàng mà chả làm được việc gì ra hồn, đúng là đồ ăn hại đái nát!”
Bà trưởng phòng là một phụ nữ trung niên mãn kinh, tính khí thất thường, suốt ngày chỉ biết chăm chăm soi mói vào cái sai của người khác mà mắng nhiếc cho sướng miệng, nhằm che đậy sự bất tài của chính mình. Bà ta ghen ghét với nhan sắc và năng lực tiềm ẩn của Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân vẫn đứng thẳng lưng, khuôn mặt bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sâu trong đáy mắt đen láy lại ánh lên tia ngoan độc sắc lạnh. Bà già này đúng là chán sống rồi! Ai đời có người phụ nữ nào, mang danh là lãnh đạo, lại suốt ngày dùng những từ ngữ chợ búa để lăng mạ nhân viên như vậy?
“Bà chửi xong chưa?” Phỉ Y Hân thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy, rất nhẹ, gần như không thể nhận ra.
Bà ta thật sự hết cách với thái độ “nước đổ đầu vịt” của cô. Bình thường, Phỉ Y Hân luôn làm việc cẩn trọng, lại thông minh, biết điều chỉnh cảm xúc, nhẫn nhịn cho qua chuyện. Cho nên bà ta không thể tìm ra điểm nào đáng mắng, có mắng cũng chỉ được đôi ba câu ngắn gọn rồi thôi. Vậy mà lúc này đây, trước sai sót “tày trời” (do bị gài bẫy), cô ta vẫn bình thản như vại, dường như trong ánh mắt còn có chút khinh thường, thương hại dành cho bà?
“Cô biết nói không? Câm à? Hay là sợ quá rồi?” Bà ta tức giận lại quát lên, cố tình để cửa phòng không đóng. Giọng bà ta oang oang, đảm bảo các nhân viên trong phòng Marketing bên ngoài có thể nghe rõ mồn một từng từ nhục mạ.
Người hại cô chắc đang ngồi bên ngoài, hả hê đắc ý lắm! Nhưng thế thì đã sao? Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của kẻ đứng sau màn kịch này, máu trong người Phỉ Y Hân không những không sôi lên vì giận, mà lại lạnh đi vì sự tính toán. Cô càng có hứng thú đày đọa chúng, khiến chúng phải hối hận vì đã chọn sai đối thủ.
Không biết cách nào tàn độc nhất nhỉ? Giết người không dao, hay là khiến chúng mất tất cả danh dự?
“Cô nghe tôi nói không? Cô…”
“Cổ họng bà to nhỉ? Chắc bà hét quen rồi nên dây thanh quản dày lắm!”
Phỉ Y Hân bất ngờ cắt ngang, giọng nói lạnh băng, trong trẻo nhưng đầy uy lực. Cô nhếch mép cười, một nụ cười tà mị khiến bà trưởng phòng đang hăng máu bỗng chốc rùng mình, cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Tôi sẽ sửa lại tập hồ sơ này, trả lại nguyên trạng ban đầu của nó. Nhân tiện…” Cô nói nửa chừng rồi dừng lại, bước từng bước chậm rãi, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nghe như tiếng đếm ngược của tử thần. Cô tiến gần đến bàn làm việc của bà ta, chống hai tay xuống bàn, ghé sát mặt vào khuôn mặt đang trát đầy phấn của mụ đàn bà kia, thì thầm:
“Nhân tiện, tôi sẽ kiện bà tội phỉ báng và xúc phạm nhân phẩm người khác!”
“Cô… cô… Cô dám! Hồ đồ! Chứng cứ đâu? Ở cái phòng ban này, ai dám đứng ra làm chứng cho cô? Cô nghĩ mình là ai?”
Bà ta hoảng loạn, lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng gân cổ lên cãi, dựa vào chút quyền lực mỏng manh của mình.
Phỉ Y Hân lại cười, nụ cười rạng rỡ nhưng không hề chạm đến đáy mắt. Cô chậm rãi lấy từ trong túi áo ngực ra một cây bút màu đen bóng loáng, trông rất sang trọng. Cô giơ nó lên trước mặt bà ta, ngón tay thon dài bấm nhẹ vào một nút nhỏ trên đỉnh đầu bút.
…Đồ vô tích sự! Ba mẹ cô nuôi cô lớn thế này mà chả làm được việc gì, đúng là ăn hại…
Giọng nói chua ngoa, chanh chua của bà ta phát ra từ cây bút ghi âm chuyên dụng rõ mồn một, vang vọng trong căn phòng im ắng.
“Cô… Cô…” Mặt bà ta cắt không còn giọt máu, tay run rẩy chỉ vào cây bút.
“Tôi không hiểu tại sao tập đoàn Hoắc Viễn danh giá này lại có thể để một kẻ vô văn hóa, thiếu năng lực như bà leo lên chức trưởng phòng. Nhưng mà… thời đại của bà hết rồi, bà già ạ!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận