Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Bẫy Rập Và Sự Tình Cờ
“Cô không làm được đâu! Nếu dễ vậy thì tôi đã không ngồi ở chức trưởng phòng này lâu như vậy! Cô nghĩ Hoắc tổng sẽ tin một con nhân viên quèn như cô sao?”
Mặc dù hoảng sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy, bà trưởng phòng vẫn cố vớt vát chút sĩ diện cuối cùng, mạnh miệng đe dọa. Bà ta tin rằng, ở cái chốn công sở đầy rẫy thị phi này, cá lớn nuốt cá bé là quy luật tất yếu. Bà ta có thâm niên, có mối quan hệ, còn Phỉ Y Hân chỉ là một hạt cát.
Phỉ Y Hân không thèm đôi co thêm. Cô xoay người, mái tóc dài quét qua không trung một đường dứt khoát, bước ra khỏi phòng. Vừa đi, cô vừa nói vọng lại, giọng điệu đầy vẻ thương hại:
“Đúng là bản tính người nước ta thường dĩ hòa vi quý, không thẳng thắn. Với cả bộ phận Marketing này hầu như chỉ tuyển người trẻ tuổi, sinh viên mới ra trường, bọn họ còn non nớt, không có bản lĩnh đấu đá. Nhưng xui cho bà, tôi cũng trẻ tuổi, nhưng tôi… ngoan độc hơn bà tưởng nhiều!”
Khí chất của Phỉ Y Hân lúc này tuyệt đối có thể sánh ngang với những nữ cường nhân thành đạt, lạnh lùng và quyết đoán. Dáng đi uyển chuyển nhưng mỗi bước chân đều toát lên sự tự tin, cuốn hút đến lạ kỳ, khiến người ta vừa muốn ngắm nhìn, vừa phải kiêng nể vài phần.
Ra khỏi phòng bà ta, bắt gặp mọi ánh mắt tò mò, soi mói từ phía đồng nghiệp, Phỉ Y Hân vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, trên môi cô còn vương một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
Dương Mỹ Na ngồi ở góc phòng, đôi mắt hẹp dài trừng trừng nhìn cô, hận không thể khoét một lỗ trên người Phỉ Y Hân. “Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ! Bị chửi như tát nước vào mặt mà vẫn còn cười được!” ả thầm rủa xả. Từ khi Phỉ Y Hân bước chân vào công ty này, Dương Mỹ Na đã không ưa cô. Nhan sắc của Y Hân, năng lực của Y Hân đều là cái gai trong mắt ả. Dẫu sao ả cũng tự hào mình là em họ xa của Hoắc Đông Thần – Chủ tịch tập đoàn này, muốn làm gì mà không được!
Phỉ Y Hân đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn đầy sát khí ấy. Cô liếc nhìn Dương Mỹ Na, ánh mắt chạm nhau tóe lửa. “Người thường thì cô có cách hại khác, loại con ông cháu cha dựa hơi như cô thì tôi sẽ có cách ‘chăm sóc’ đặc biệt hơn. Tối nay, tôi sẽ cho cô thấy tôi làm được gì!”

Màn đêm buông xuống, tòa cao ốc Hoắc Viễn chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn le lói ở một vài tầng lầu.
“Chào chú ạ!”
Phỉ Y Hân vẫn một thân đồng phục công sở chỉnh tề, nhưng đã tháo bớt cúc áo trên cùng cho dễ thở, bước vào phòng quan sát, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi người bảo vệ trực đêm.
“Chào cháu! Có chuyện gì mà đến đây giờ này?” Người gác đêm là một ông chú lớn tuổi, gương mặt phúc hậu, có vẻ sắp về hưu, đang lim dim ngủ gật.
“Dạ… Thật ra thì hôm nay cháu bị mất một món đồ trang sức quan trọng, tìm mãi không thấy. Cháu nghi là đánh rơi ở hành lang lúc chiều, nên mới tới đây nhờ chú cho xem lại camera một chút ạ!” Giọng cô nũng nịu, đầy vẻ lo lắng giả tạo.
“Được thôi! Chờ ta một lát!” Ông chú nhiệt tình, không chút nghi ngờ.
Người bảo vệ từ từ thao tác trên bàn điều khiển, mở camera các phòng, các hành lang theo lời chỉ dẫn của cô. Lợi dụng lúc ông chú đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn, Phỉ Y Hân lén lút vòng ra phía sau, ngón tay thon dài nhanh như cắt thực hiện một vài thao tác nhỏ trên thiết bị máy chủ, cắm một chiếc USB vào cổng kết nối.
Đột nhiên, màn hình chính chớp tắt rồi tối đen.
“Ối trời ơi! Sao nó lại bị mất màn hình thế này? Cái máy này dạo này dở chứng quá. Cháu chờ một lát, ta phải cúi xuống kiểm tra dây nguồn xem sao. Haizz, cái lưng già này…” Ông chú lúi húi chui xuống gầm bàn.
“Dạ không sao! Chú cứ từ từ đi ạ, cháu không gấp đâu!”
Chỉ chờ có thế, Phỉ Y Hân nhanh chóng tiếp cận chiếc máy tính quản lý dữ liệu. Cô không phải dân IT chuyên nghiệp, nhưng những thủ thuật hack cơ bản này cô đã học lỏm được từ một người bạn hacker. Mười ngón tay lướt trên bàn phím như múa, đôi mắt tập trung cao độ tìm kiếm một đoạn camera cụ thể được lưu trữ ẩn.
Dương Mỹ Na… Tôi thật không gấp gáp chứng minh tôi trong sạch với cái mụ trưởng phòng kia, mà tôi gấp để chứng minh cô là loại người lẳng lơ, dâm loạn thế nào cho toàn bộ nhân viên Hoắc Viễn này được rửa mắt!

Trong khi đó, tại tầng cao nhất của tòa nhà, trong căn phòng làm việc rộng lớn và xa hoa của Chủ tịch.
Hoắc Đông Thần vẫn đang bàn việc với Trịnh Thiên Dương – bạn thân nối khố, đồng thời là Giám đốc bộ phận kinh doanh tài ba của công ty. Hai người đàn ông, hai cực phẩm nhân gian, một lạnh lùng bá đạo, một phong lưu lãng tử.
“Thần! Hệ thống camera an ninh hình như có biến…” Trịnh Thiên Dương hôm nay rảnh rỗi sinh nông nổi, thử hack vào dữ liệu nội bộ của công ty để kiểm tra tường lửa, ai ngờ dữ liệu của camera quan sát ở một khu vực khuất bỗng hiện lên một đoạn video ‘lạ’ đang được ai đó trích xuất.
Trịnh Thiên Dương huýt sáo một tiếng, lập tức xoay màn hình laptop về phía Hoắc Đông Thần. Hoắc Đông Thần đang lười biếng dựa lưng vào ghế da, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nhíu mày liếc nhìn.
Trên màn hình laptop, một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau như sam. Cả nam và nữ đều có ngoại hình ưa nhìn. Họ đang làm tình ngay tại cầu thang thoát hiểm của công ty. Người nữ váy áo xộc xệch, hai chân quắp chặt lấy hông người đàn ông, đầu ngửa ra sau đầy khoái lạc. Không gian tràn ngập những âm thanh rên rỉ dâm đãng, tiếng da thịt va chạm ‘bạch bạch’ rõ mồn một.
“Đây là ở công ty?” Hoắc Đông Thần cất giọng lạnh lùng, ly rượu trên tay khẽ lắc lư.
“Nhìn kiến trúc cầu thang và đồng phục là biết rồi! Lối kiến trúc này chỉ có Hoắc Viễn mới có! Chà, nhân viên của cậu cũng biết tận dụng thời gian và địa điểm ghê nhỉ!” Trịnh Thiên Dương cười cợt.
“Bên dưới phòng quản lý đang xem clip này?”
“Đang lưu lại thì đúng hơn! Có kẻ đang copy đoạn này ra. Mà ý tôi là… cậu không thấy người nữ này quen mắt sao?” Trịnh Thiên Dương nheo mắt, nhắc nhở.
Hoắc Đông Thần lắc đầu, vẻ mặt chán ghét: “Hạng tôm tép! Không nhớ! Nhưng tôi muốn biết là ai đang to gan dám lưu đoạn clip kinh tởm này trong hệ thống của tôi!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận