Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Món Quà Bất Ngờ
Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ của chủ tịch.
“Ưm…”
Phỉ Y Hân cựa mình tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên ập đến là sự đau nhức ê ẩm khắp toàn thân, như thể vừa bị xe tải cán qua. Mà đúng là bị “xe tải” cán qua thật, một chiếc xe tải mang tên Hoắc Đông Thần, chạy suốt đêm không nghỉ.
Cô mở mắt, đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc màu đồng hun của người đàn ông đang nằm bên cạnh. Cánh tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy eo cô, gác một chân nặng trịch lên người cô như gối ôm.
“Dậy! Nặng chết đi được!” Phỉ Y Hân bực bội, dùng chút sức lực còn sót lại đẩy hắn ra.
“Vẫn còn sớm mà… Ngoan, ngủ thêm chút nữa…” Hoắc Đông Thần lầm bầm, giọng ngái ngủ trầm khàn quyến rũ, tay lại siết chặt cô hơn, dụi đầu vào hõm cổ cô hít hà mùi hương cơ thể.
“Dậy ngay cho tôi! Đã 9 giờ rồi! Anh là chủ tịch mà lười biếng thế à?” Phỉ Y Hân không khách khí, cắn mạnh vào vai hắn một cái.
“A! Em là chó con à?”
Hoắc Đông Thần rốt cuộc cũng tỉnh táo, mở đôi mắt đen láy nhìn cô vợ nhỏ đang xù lông. Nhìn thấy những dấu hôn chi chít trên cổ và ngực cô do chính mình tạo ra tối qua, khóe môi hắn cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Phỉ Y Hân nhân cơ hội hắn lơi lỏng, đẩy hắn ra, quấn vội tấm chăn lên người rồi chạy biến vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa, cô còn quay lại, chỉ vào đống quần áo rách nát vương vãi trên sàn nhà – hậu quả của màn xé đồ cuồng nhiệt đêm qua, nói vọng ra:
“Khi tôi tắm xong, bên ngoài phải có quần áo cho tôi đấy! Đồ đẹp một chút! Và đắt tiền vào! Anh xé đồ tôi thì phải đền!”
Ban đầu cô còn thấy hắn quá phung phí khi xây nguyên một cái phòng nghỉ đầy đủ tiện nghi như khách sạn 5 sao ngay trong văn phòng. Nhưng bây giờ mới thấy, sự hoang phí của tư bản đôi khi cũng có cái lợi, ít nhất cô còn có chỗ để tắm rửa sạch sẽ sau những trận “mây mưa”.
Hoắc Đông Thần lắc đầu cười khổ, ngồi dậy vươn vai, để lộ cơ bắp cuồn cuộn tuyệt đẹp. Hắn với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bấm một dãy số quen thuộc:
“Đem bộ sưu tập công sở mới nhất của Chanel sang đây! Ngay lập tức! Lấy theo số đo của cô ấy… ừ, size đó.”
Hắn nhớ rất rõ từng số đo của cô, vì chính tay hắn đã đo đạc tỉ mỉ từng milimet trên cơ thể cô bằng những cái chạm đầy dục vọng.
Cũng may tối qua hắn dụ dỗ, ép buộc cô “làm” thêm mấy lần, khiến cô mệt đến mức không còn sức mà đòi về nhà, đành ngủ lại bên cạnh hắn. Mọi lần hắn có muốn giữ cô lại qua đêm cũng khó như lên trời. Đúng là con mèo nhỏ khó chiều! Nhưng càng khó chiều, hắn càng muốn thu phục.

30 phút sau.
“Đã 9h30 rồi sao? Trễ vậy?”
Phỉ Y Hân bước ra từ phòng tắm, trên người quấn một chiếc khăn bông trắng muốt, làn da ửng hồng vì hơi nước nóng trông càng thêm non mềm, hấp dẫn. Cô nhìn đồng hồ treo tường, nhíu mày bất mãn.
Trên giường đã bày sẵn hàng chục bộ váy áo, túi xách, giày cao gót hàng hiệu đắt tiền.
“Sau tối hôm qua! Anh nghĩ phải đến trưa em mới dậy nổi cơ!”
Hoắc Đông Thần đã thay xong quần áo, đứng dựa lưng vào tủ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nóng rực dán chặt lên đôi chân trần thon dài của cô. Miệng hắn lại bắt đầu phát ra những lời lẽ đen tối.
“Anh im đi!” Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn, nhưng hai má lại đỏ bừng lên. Cô vội vàng chọn một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc bích tao nhã, thiết kế kín đáo nhưng vẫn tôn dáng, rồi lại chui tọt vào phòng tắm để thay. Cô không dám thay đồ trước mặt con sói đó, sợ rằng sẽ lại bị “ăn” thêm một lần nữa ngay tại chỗ.

Hai người cùng sóng đôi bước ra khỏi thang máy chuyên dụng dành cho chủ tịch. Rất may bây giờ đã quá giờ vào làm, đại sảnh vắng người, nếu không họ sẽ lại trở thành tâm điểm của những lời đồn đại. Vốn sáng hôm nay không thấy hai người này vào công ty, giờ lại cùng nhau đi ra từ thang máy riêng, quần áo thì thay đổi… ai mà chẳng đoán ra được chuyện gì.
Vừa bước ra cửa xoay, ánh nắng chói chang chiếu vào khiến Phỉ Y Hân nheo mắt. Chưa kịp tận hưởng không khí trong lành, họ đã nhìn thấy một bóng hồng yểu điệu thục nữ, sải bước chân dài như đi catwalk, tiến thẳng về phía họ.
“Hoắc Tổng! Thật trùng hợp quá!”
Cô gái kia nở một nụ cười công nghiệp rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào như mật ong. Nhưng ánh mắt sắc lẻm của cô ta lại lướt qua Phỉ Y Hân với vẻ khinh thường và căm ghét không che giấu. Đó là Lý Nhã Kỳ – thiên kim tiểu thư tập đoàn đối thủ, người luôn đeo bám Hoắc Đông Thần.
Phỉ Y Hân thở dài một cái, vẻ mặt chán ghét vô cùng. Lại thêm một bông hoa đào thối nữa. Hoắc Đông Thần thấy vậy, liền trừng mắt nhìn cô ả kia, tay vòng qua eo Phỉ Y Hân siết nhẹ, kéo cô về phía chiếc Maybach đen bóng đang đậu sẵn.
Tuy nhiên, độ mặt dày của cô ả này cũng thuộc dạng thượng thừa:
“Hai người định đi đâu vậy ạ?”
“Đi ăn sáng! Bổ sung năng lượng sau một đêm vận động mệt mỏi!” Phỉ Y Hân đột nhiên nhoẻn miệng cười duyên, đáp trả bằng một câu đầy ẩn ý, đánh dấu chủ quyền một cách tinh tế.
Hai mắt Lý Nhã Kỳ lóe lên tia ghen tị, nhưng vẫn cố bám theo:
“Vừa hay em cũng chưa ăn sáng! Hoắc Tổng, em cùng đi được không? Em biết một nhà hàng Pháp mới mở rất ngon…”
Cô ta vừa nói vừa định khoác tay thân mật với Hoắc Đông Thần. Nhưng chưa kịp chạm vào tay áo hắn, đã bị ánh nhìn lạnh lẽo như băng của hắn làm cho rụt tay lại.
Hoắc Đông Thần nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không chút hơi ấm:

Bình luận (0)

Để lại bình luận