Chương 8

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 8

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Quyền Lực Tuyệt Đối
“Nhà hàng có rất nhiều phục vụ, không cần cô đi theo để phục vụ chúng tôi làm gì! Không biết chừng khuôn mặt trát đầy phấn của cô còn khiến chúng tôi mất hứng ăn uống!”
Lời nói của Hoắc Đông Thần như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lý Nhã Kỳ. Cô ta đứng chết trân tại chỗ, mặt mày xanh mét, nụ cười cứng đờ trên môi.
Phỉ Y Hân nghe vậy không nhịn được, bật cười lên sảng khoái. “Ha ha, Hoắc tổng, anh thật biết đùa!” Cô liếc nhìn cô ả đang tức tối dậm chân, cảm giác hả hê lan tỏa trong lòng. Hoắc Đông Thần nhìn cô cười, khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên, dịu dàng đưa cô lên xe rồi đóng cửa cái rầm, bỏ mặc cô tiểu thư đỏng đảnh đứng hít khói xe giữa trời nắng.
Trên xe, không khí dễ chịu hơn hẳn.
“Nhiều lúc tôi tự hỏi, miệng lưỡi anh sắc bén như dao cạo, độc địa không thua gì đàn bà, tự giải quyết đám ong bướm này cũng đâu khó, sao cứ thích quăng cho tôi xử lý vậy?” Phỉ Y Hân quay sang hỏi hắn, tay mân mê chiếc túi xách hàng hiệu hắn vừa tặng.
Hoắc Đông Thần vừa lái xe, vừa thản nhiên đáp: “Để em tập làm quen với cương vị Hoắc phu nhân tương lai. Vợ tôi phải là người biết xử lý mấy con hồ ly tinh này, chứ không phải để chúng leo lên đầu lên cổ.”
Cô là không biết, Hoắc Đông Thần làm như vậy là để dần dần chứng minh cho cả thế giới thấy cô là người của hắn, là người duy nhất có quyền đứng cạnh hắn.

Quay ngược thời gian về một tuần trước, tại phòng làm việc của Chủ tịch.
“Bốp!”
Phỉ Y Hân với vẻ mặt lạnh lùng, ném sấp tài liệu dày cộp lên bàn làm việc bằng gỗ quý của hắn. Âm thanh khô khốc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Hoắc Đông Thần nhíu mày không vui, ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính. Chưa nói đến thái độ thiếu tôn trọng của cô nhân viên nhỏ này, đây là sấp tài liệu hắn bảo cô sửa lại và phân tích, nhưng bây giờ nhìn qua thì vẫn y như cũ, không khác tí nào, thậm chí còn lộn xộn hơn.
“Tôi muốn một lời giải thích!” Hoắc Đông Thần lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện. Nếu không muốn nói là đang đe dọa cô bằng uy quyền của một kẻ bề trên.
“Tôi không biết làm cái này! Tôi học Marketing, không phải học làm thư ký tổng hợp hay phân tích tài chính cao cấp!” Phỉ Y Hân thẳng thắn đáp trả, không chút sợ hãi. “Đưa tôi làm mấy cái này mà không có hướng dẫn, sao tôi biết được? Anh đang làm khó tôi!”
“Em không biết mở miệng ra hỏi đám thư ký chuyên nghiệp ngoài kia sao?”
Phỉ Y Hân cười khẩy, liếc nhìn ra ngoài cửa kính, nơi đám thư ký chân dài đang tụm năm tụm ba trang điểm. Lát sau cô lại quay qua, chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Họ không muốn nói! Họ bảo rằng được anh đặc cách lên làm thư ký riêng là tôi quá tài giỏi, quá ‘đặc biệt’ rồi, cần chi hỏi bọn họ? Họ còn mỉa mai tôi là dùng ‘thân xác’ để leo lên đây!”
Hoắc Đông Thần tối sầm mặt. Hắn biết chốn công sở thị phi, nhưng không ngờ đám nhân viên dưới quyền mình lại dám lộng hành, chia bè kết phái ngay trước mũi hắn như vậy. Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ liên tục lên mặt bàn làm việc theo nhịp điệu chết chóc. Ánh mắt lộ vẻ nguy hiểm, khí lạnh tỏa ra khiến ngay cả người không sợ trời không sợ đất như Phỉ Y Hân cũng phải cảm thấy lạnh gáy. Dáng vẻ này của hắn thật sự đáng sợ, khác hẳn vẻ trêu chọc hay dâm đãng khi ở trên giường.
Hoắc Đông Thần nhấc điện thoại nội bộ trên bàn làm việc, ấn một nút, đầu dây bên kia liền có người trả lời ngay lập tức:
“Hoắc tổng! Ngài có gì phân phó ạ?”
“Lập tức cho gọi toàn bộ nhân viên của phòng thư ký, từ trưởng phòng đến thực tập sinh, lên phòng tôi ngay lập tức! Trong vòng 5 phút!”
“Vâng,… Vâng ạ!” Giọng người đầu dây bên kia run rẩy.
Dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại, nhưng áp lực từ Hoắc Đông Thần vẫn truyền đi rõ rệt.
Phỉ Y Hân thấy tình hình căng thẳng, muốn lùi về chỗ ngồi của mình để tránh bị ảnh hưởng bởi cơn bão sắp tới. Nhưng vừa định quay đi, giọng nói trầm thấp của hắn đã giữ cô lại:
“Đứng lại! Đứng bên cạnh tôi!”
Năm phút sau.
Phòng làm việc rộng lớn của Hoắc Đông Thần chật kín người. Toàn bộ nhân viên phòng thư ký, khoảng gần 20 người, đứng xếp hàng ngay ngắn, cúi đầu, không ai dám thở mạnh. Không khí ngột ngạt, căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Hoắc Đông Thần ngồi trên ghế chủ tịch, dáng vẻ uy nghiêm như một vị vua. Hắn không nói gì, chỉ dùng cặp mắt ưng đảo qua từng khuôn mặt son phấn lòe loẹt đang run rẩy kia. Hắn chờ cho nỗi sợ hãi thấm sâu vào từng người, khiến họ không thể thở nổi nữa, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn đi đến bên cạnh Phỉ Y Hân, vòng tay ôm lấy eo cô một cách sở hữu trước mặt mọi người, nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vang vọng khắp phòng:
“Đây là Phỉ Y Hân! Từ hôm nay, cô ấy sẽ là Trưởng ban thư ký, tức là cấp trên trực tiếp của tất cả các người! Lời nói của cô ấy chính là lệnh của tôi!”
Căn phòng như nổ tung trong im lặng. Ai cũng mắt chữ O mồm chữ A, không tin vào tai mình. Tiếng hít khí lạnh vang lên.
Cũng may Phỉ Y Hân luôn là người biết giữ bình tĩnh, nếu không cô còn phản ứng dữ dội hơn bọn họ nữa kia! Cô? Trưởng ban thư ký? Hắn đang đùa à?
Thư ký hầu hết đều là nữ, xinh đẹp và đầy tham vọng. Ai cũng muốn mình là người nổi bật nhất, được lọt vào mắt xanh của vị tổng tài siêu cấp nam thần này. Giờ đây, một “kẻ ngoại đạo” như Phỉ Y Hân, không có bằng cấp thư ký, lại một bước leo lên đầu họ ngồi. Bọn họ không phục! Ánh mắt ghen ghét, đố kỵ bắn về phía Phỉ Y Hân như mưa tên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận