Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Khóa Huấn Luyện Đặc Biệt
“Hoắc…. Hoắc tổng! Tại sao lại trao cho cô ấy chức vụ quan trọng đó? Cô ta đến công việc cơ bản còn không biết làm! Cô ta không có kinh nghiệm quản lý!”
Một cô thư ký có thâm niên, với thân hình đồng hồ cát bốc lửa và mái tóc đen dài như dòng suối, gan dạ bước lên một bước, chu môi lên tiếng phản đối. Cô ta chính là người cầm đầu nhóm tẩy chay Phỉ Y Hân.
Hoắc Đông Thần ngay lập tức quay sang, trừng mắt với cô ả. Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao khiến cô ta rùng mình, lập tức giật mình, cúi gằm mặt xuống, mồ hôi lạnh toát ra.
“Có tài hay không, có xứng đáng hay không, một tuần sau các người sẽ biết! Tôi không cần những kẻ chỉ biết ganh tỵ mà không biết làm việc. Nếu ai không phục, có thể nộp đơn xin nghỉ việc ngay bây giờ!”
Hoắc Đông Thần cất cao giọng như một lời tuyên bố đanh thép, chặn đứng mọi lời dị nghị.
Phỉ Y Hân bất giác ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Hắn tin tưởng cô đến thế sao? Ngay lúc này, hắn ta cũng vừa vặn cúi xuống nhìn cô. Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung. Trong mắt hắn là sự tin tưởng tuyệt đối và một chút… chiếm hữu điên cuồng.
“Một tuần này, Phỉ Y Hân sẽ do tôi trực tiếp huấn luyện! Tôi sẽ dạy cô ấy tất cả mọi thứ. Đến khi đó….” Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười nguy hiểm, quét mắt nhìn đám nhân viên đang run rẩy: “Đến khi đó, cô ấy sẽ có đủ tư cách và quyền lực để quản lý, cũng như trừng phạt và sa thải bất kỳ ai trong số các người nếu không làm được việc!”
Vẻ mặt và giọng nói của Hoắc Đông Thần nghiêm túc đến nỗi bọn họ ngay lập tức thấy được một tương lai u ám. Ai nấy đều tái mặt, lí nhí vâng dạ rồi thất thiểu rời khỏi phòng như những con gà rù.
Đám thư ký vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, nhưng lần này là nỗi sợ hãi bao trùm. Nhóm cô lập Phỉ Y Hân giờ đây đang lo sốt vó, sợ bị cô trả thù.
Khi cánh cửa đóng lại, không gian riêng tư trở lại.
“Đến đây!” Hoắc Đông Thần ngồi xuống ghế, vỗ vỗ lên đùi mình, ngoắc tay gọi cô như gọi một con thú cưng.
Phỉ Y Hân nhíu mày, nhưng vẫn đi đến, kéo một chiếc ghế khác ngồi đối diện hắn, giữ khoảng cách an toàn.
“Em không có gì để nói với tôi sao? Tôi vừa trao cho em thượng phương bảo kiếm đấy.”
Phỉ Y Hân nhìn hắn tỏ ý không hiểu, nghĩ nghĩ một hồi liền cười tươi nói xã giao: “Cám ơn anh! Hoắc tổng anh minh thần võ!”
Hoắc Đông Thần đương nhiên rất hài lòng với câu nịnh nọt này, dù biết là giả tạo. Hắn nhoài người về phía trước, chống tay lên bàn, nhếch miệng cười nguy hiểm:
“Em đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc huấn luyện đặc biệt này chưa? Tôi là một người thầy rất nghiêm khắc… và cũng rất biết cách ‘thưởng phạt’ đấy.”
Phỉ Y Hân rùng mình, bất giác xoa lấy bắp tay mình. Cô đột nhiên thấy lạnh sống lưng. “Huấn luyện” theo cách của hắn, chắc chắn không phải là kiểu dạy học bình thường rồi.

Hai ngày trôi qua.
“Boss à, anh đi dạy cho tôi từng chút một thế này thì công việc của anh tính sao đây? Tập đoàn sắp phá sản chưa?”
Phỉ Y Hân sau hai ngày bị Hoắc Đông Thần kè kè bên cạnh chỉ bảo từng li từng tí, quả thật cảm thấy ngày càng gò bó, ngột ngạt. Hắn không chỉ dạy cô cách xem báo cáo, cách xử lý tình huống, mà còn dạy cô… cách nhìn người, cách thao túng tâm lý đối phương.
Thái độ hắn ta thật sự rất kỳ lạ. Lúc thì nghiêm túc như một vị giáo sư khó tính, lúc lại cợt nhã, đụng chạm tay chân. Mỗi lần hắn nhìn cô, cô luôn có cảm giác bị nhìn xuyên thấu qua lớp quần áo, mọi suy nghĩ và hành động đều bị hắn đoán trước cả rồi.
Cô không thích điều này. Cô cảm thấy mình trần trụi trước hắn, trong khi hắn lại là một tảng băng bí ẩn.
“Em đang muốn đổi người dạy? Muốn tôi tránh xa em một chút để em dễ thở hơn?”
Hoắc Đông Thần đang đứng phía sau ghế cô, một tay chống lên bàn, một tay đặt lên lưng ghế, vây hãm cô trong lòng mình. Hắn cúi thấp đầu, ghé sát mặt cô, thì thầm vào tai cô. Dáng vẻ rất nguy hiểm, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô khiến lông tơ dựng đứng.
Đấy! Đấy chính là cái cô ghét nhất ở hắn ta. Luôn dùng áp lực để bắt người khác tuân lệnh.
“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ đang thắc mắc một chút…” Phỉ Y Hân cứng người, không dám quay đầu lại, chỉ lí nhí đáp.
Hoắc Đông Thần vẫn ghé sát mặt cô, môi hắn gần như chạm vào vành tai cô. Bất chợt, ánh mắt hắn di chuyển xuống phía dưới cổ áo sơ mi hơi trễ của cô…
Phỉ Y Hân hôm nay mặc áo sơ mi trắng mỏng, kết hợp với váy ôm xẻ tà. Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khe ngực sâu hun hút và làn da trắng nõn nà bên trong lớp áo lót ren đen. Cảnh tượng này kích thích thị giác hắn tột độ. Hắn nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận