Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ thoải mái hơn, Phỉ Y Hân cùng Hoắc Đông Thần đi xuống lầu. Cầu thang xoắn ốc dẫn xuống một đại sảnh rộng lớn, lộng lẫy như cung điện.
Vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, hai hàng người hầu mặc đồng phục chỉnh tề đã cúi rạp người chào: “Chào thiếu gia! Chào thiếu phu nhân!”
Đứng đầu là hai vị quản gia, một nam một nữ đã lớn tuổi, tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu nhưng không kém phần nghiêm nghị. Họ nhìn Phỉ Y Hân với ánh mắt tò mò nhưng đầy thiện cảm.
Phỉ Y Hân thở dài, lại là cái danh xưng “thiếu phu nhân” này. Cô muốn phản bác, muốn nói “tôi không phải”, nhưng bàn tay to lớn của Hoắc Đông Thần đang nắm chặt lấy tay cô, truyền hơi ấm và cả sự cảnh cáo ngầm, khiến cô đành nuốt lời vào trong.
“Hai con dậy rồi à? Sao còn đứng đó, mau đến đây ăn chút gì đi! Mẹ hôm nay đích thân xuống bếp nấu món canh gà hầm đấy!”
Một giọng nói phụ nữ vang lên từ phía phòng ăn, nghe vừa quen vừa lạ. Phỉ Y Hân quay sang, và ngay lập tức, đôi mắt cô mở to hết cỡ vì kinh ngạc.
Người phụ nữ trung niên đang đứng bên bàn ăn, đeo tạp dề, tay cầm muôi múc canh, chính là… người phụ nữ cô đã cứu khỏi gã đàn ông hung hãn hôm nọ!
“Sao… Sao lại là bà?” Phỉ Y Hân thốt lên, không tin vào mắt mình.
Bà ấy ăn mặc giản dị hơn lần trước rất nhiều, không còn trang sức đắt tiền, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ hiền hậu. Nhưng những đường nét ấy, giọng nói ấy, làm sao cô quên được.
Trình Mẫn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của con dâu tương lai thì mỉm cười hiền từ: “Ngạc nhiên lắm phải không? A Thần, con mau đưa Tiểu Hân đến phòng ăn, đi máy bay đường dài chắc con bé đói và mệt lắm rồi!”
Hoắc Đông Thần gật đầu, kéo tay Phỉ Y Hân đi. Hắn cũng cảm thấy may mắn vì sự tình cờ này. Hắn không ngờ người cứu mẹ mình lại chính là cô. Đây đúng là duyên phận trời định.
Nhưng Phỉ Y Hân lại không nghĩ thế. Cô giật mạnh tay mình ra khỏi tay Hoắc Đông Thần, đứng khựng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Trình Mẫn: “Bà là mẹ của anh ta sao?”
Trình Mẫn hơi sững lại trước thái độ của cô, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Đúng vậy, bác tên là Trình Mẫn, mẹ của A Thần. Lại đây nào con.”
“Đúng vậy, bác là Trình Mẫn, mẹ của A Thần!”
Nghe câu xác nhận đó, sắc mặt Phỉ Y Hân lập tức sa sầm. Không khí trong đại sảnh bỗng chốc trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Những người hầu xung quanh cảm nhận được luồng khí lạnh, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, trả lại không gian cho ba người.
Trình Mẫn thấy thái độ thù địch của Phỉ Y Hân thì vội vàng bước tới, định nắm lấy tay cô để giải thích: “Y Hân, mẹ xin lỗi vì lần trước không đến chỗ hẹn được. Không phải mẹ cố ý cho con leo cây đâu. Lần đó con cũng biết là mẹ gặp chuyện không may, quá hoảng sợ nên vệ sĩ phải đưa mẹ đi bệnh viện gấp. Mẹ…”
“Cám ơn con Tiểu Hân, thật sự cám ơn con lúc đó đã dũng cảm cứu mẹ. Nếu không có con…”
Bà chưa kịp nói hết câu, Phỉ Y Hân đã lạnh lùng gạt phăng tay bà ra. Hành động dứt khoát và vô tình khiến Trình Mẫn sững sờ, bàn tay chơi vơi giữa không trung.
“Hoắc phu nhân, xin đừng xưng hô một tiếng ‘mẹ’ với tôi! Tôi không dám nhận!” Phỉ Y Hân gằn từng tiếng, ánh mắt nhìn bà đầy vẻ xa cách và chán ghét. “Nếu lúc đó tôi biết bà là mẹ anh ta, là người đã gọi điện mắng chửi, hăm dọa tôi, tôi thề tôi đã không cứu bà! Tôi sẽ đứng nhìn bà bị lão ta lôi đi!”
Lời nói tàn nhẫn như dao cứa vào tim khiến Trình Mẫn lùi lại một bước, mặt tái mét. Bà không ngờ cô gái này lại oán hận bà đến thế.
“Con… Tại sao con lại nói vậy? Mẹ biết mẹ sai rồi. Mẹ sẽ không cản trở con và Đông Thần nữa. Hiện tại mẹ còn đang rất vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới của hai con. Mẹ…”
“Cuộc hôn nhân này là do con bà ép buộc tôi! Dùng thủ đoạn đê hèn để lừa gạt tôi! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận!” Phỉ Y Hân hét lên, cắt ngang lời bà. Cô quay sang trừng mắt nhìn Hoắc Đông Thần đang đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự thất vọng và đau đớn.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận