Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Chờ Đợi Trong Tuyệt Vọng
Một ngày trôi qua dài như cả thế kỷ. Căn biệt thự Hoắc gia rộng lớn giờ đây trở nên trống trải và lạnh lẽo đến đáng sợ. Mọi hoạt động đều diễn ra trong im lặng, ai nấy đều đi nhẹ, nói khẽ, sợ làm kinh động đến bầu không khí tang tóc đang bao trùm.
Ngoài hành lang, hai cô người làm trẻ tuổi đứng thì thầm to nhỏ:
“Sao rồi? Có tin tức gì của thiếu gia chưa?”
“Vẫn chưa nữa. Nghe nói đội cứu hộ đã tìm thấy xác máy bay cháy đen thui rồi, nhưng thi thể thì… haizz… nghe bảo không còn nguyên vẹn, chưa xác định được ai với ai cả. Kinh khủng lắm!”
“Trời ơi! Thật tội nghiệp mà… Thiếu phu nhân còn đang mang thai nữa, cũng may là đứa bé đã ổn định lại rồi. Nhưng mà sau này sinh ra không có cha thì biết làm sao đây? Thiếu gia tài giỏi như vậy, đẹp trai như vậy, sao lại bạc mệnh thế chứ?”
“Các người đang làm cái gì đấy? Rảnh rỗi quá sinh nông nổi à?”
Giọng nói đanh thép của quản gia Anna vang lên khiến hai cô người làm giật bắn mình, vội vàng cúi gằm mặt xuống:
“Xin lỗi quản gia Anna! Chúng tôi… chúng tôi chỉ…”
“Câm miệng! Chuyện của chủ nhân mà các người dám đứng đây bàn tán xôn xao à? Có tin tôi đuổi việc hết không? Đây là chuyện tuyệt mật của Hoắc gia, hó hé nửa lời ra ngoài là coi chừng cái mạng của các người đấy!” – Bà quản gia trừng mắt, vẻ mặt nghiêm khắc đáng sợ.
“Dạ dạ, chúng tôi biết lỗi rồi ạ!”
“Thiếu phu nhân đã tỉnh chưa?” – Bà Anna hỏi, giọng dịu đi đôi chút khi nhắc đến Phỉ Y Hân.
“Dạ, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Cô ấy cứ nằm im lìm như thế từ sáng đến giờ.”
Quản gia Anna thở dài, lắc đầu ngán ngẩm rồi xua tay cho hai người làm lui đi. Bà nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín, trong lòng dâng lên niềm thương cảm sâu sắc. Bà đã làm việc ở Hoắc gia mấy chục năm nay, chứng kiến thiếu gia lớn lên từ một cậu bé cô độc thành một người đàn ông quyền lực. Lần đầu tiên bà thấy cậu chủ hạnh phúc và sống động như vậy là khi ở bên cô gái này. Vậy mà ông trời trêu ngươi, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Bên trong phòng, Phỉ Y Hân đã tỉnh từ lâu. Cô nghe hết cuộc đối thoại bên ngoài, từng câu từng chữ như những mũi kim châm vào tim cô.
Xác máy bay cháy đen… Thi thể không còn nguyên vẹn…
Những hình ảnh đó hiện lên trong đầu cô rõ mồn một, khiến dạ dày cô quặn thắt lại, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Cô cố gắng hít thở sâu, tự trấn an mình rằng đó chỉ là tin đồn, chưa có xác nhận chính thức thì Hoắc Đông Thần vẫn còn sống.
Cô nằm nghiêng người, tay vuốt ve bụng mình. Nơi đó vẫn phẳng lì, chưa có dấu hiệu gì của sự sống đang lớn lên, nhưng cô cảm nhận được sự kết nối thiêng liêng.
“Ba con sẽ về mà… Chắc chắn sẽ về…” – Cô lẩm bẩm, nước mắt lại trào ra ướt đẫm gối.
Cánh cửa phòng khẽ mở, Trình Mẫn bưng một bát cháo yến nóng hổi bước vào. Nhìn thấy con dâu đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, bà nén tiếng thở dài, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
“Tiểu Hân, dậy ăn chút gì đi con. Con đã nhịn đói từ hôm qua đến giờ rồi.”
Phỉ Y Hân quay lại, đôi mắt sưng húp, vô hồn. Cô lắc đầu yếu ớt:
“Con không muốn ăn.”
“Không muốn cũng phải ăn! Con không ăn thì lấy sức đâu mà chờ A Thần? Con không ăn thì cháu nội của mẹ lấy gì mà lớn?” – Trình Mẫn nghiêm giọng, nhưng trong mắt bà lại ánh lên sự van lơn – “Ngoan nào, ăn một chút thôi cũng được.”
Bà ngồi xuống bên mép giường, múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa đến tận miệng cô. Hành động ân cần, chăm chút như đối với một đứa trẻ này khiến Phỉ Y Hân cảm thấy sống mũi cay cay. Đã bao lâu rồi cô không được ai chăm sóc như thế này? Người đàn bà cao sang quyền quý này, người từng hắt hủi cô, giờ đây lại đang hạ mình đút từng thìa cháo cho cô.
Phỉ Y Hân há miệng, nuốt thìa cháo nhạt thếch. Cổ họng đắng ngắt, nhưng cô cố gắng nuốt xuống. Vì con, vì anh, cô phải sống.
“Mẹ…” – Phỉ Y Hân khẽ gọi, giọng khàn đặc.
“Mẹ đây.”
“Nếu… nếu anh ấy thật sự không về nữa… con phải làm sao?”
Câu hỏi của cô khiến bàn tay đang cầm thìa cháo của Trình Mẫn run lên bần bật. Bà đặt bát cháo xuống bàn, ôm chầm lấy Phỉ Y Hân, hai vai bà rung lên:
“Đừng nói gở! Nó sẽ về! Nó là con trai của mẹ, nó cứng đầu lắm, Diêm Vương cũng không dám nhận nó đâu! Con yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ bảo vệ mẹ con con. Nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ bỏ rơi con!”
Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng nhưng lạnh lẽo, hai người phụ nữ ôm nhau khóc nức nở. Nỗi đau và sự sợ hãi bao trùm lấy họ, nhưng đồng thời cũng gắn kết họ lại với nhau bằng một sợi dây vô hình mang tên tình thân. Ngoài kia, màn đêm lại buông xuống, mang theo sự tĩnh mịch đáng sợ của sự chờ đợi vô vọng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận