Chương 95

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 95

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Phép Màu Giữa Rừng Sâu
Tại trung tâm chỉ huy cứu hộ, không khí căng thẳng đến mức ngột ngạt. Hàng chục màn hình máy tính sáng rực, hiển thị bản đồ vệ tinh, hình ảnh hiện trường vụ tai nạn và các thông số kỹ thuật phức tạp. Đội ngũ tìm kiếm cứu nạn của Hoắc gia, những tinh anh hàng đầu thế giới, đang làm việc hết công suất với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
Hoắc Đông Thần không chỉ là ông chủ của họ, mà còn là linh hồn của đế chế Hoắc Viễn. Chiếc phi cơ gặp nạn là loại hiện đại bậc nhất, được trang bị hệ thống an toàn tối tân, lại do chính tay Hoắc Đông Thần phê duyệt thiết kế. Việc nó bị rơi trong bão là điều không thể chấp nhận được về mặt kỹ thuật, trừ khi… có sự can thiệp từ bên ngoài.
Một nhóm đặc nhiệm vừa trở về từ hiện trường, mang theo những túi đựng mẫu vật và báo cáo pháp y sơ bộ.
“Đội trưởng, đã có kết quả xét nghiệm DNA từ 9 cái xác tìm thấy tại hiện trường.” – Một nhân viên trẻ tuổi, mặt mũi lấm lem bùn đất, bước vào báo cáo, giọng nói run run không giấu nổi sự kinh hoàng.
Cả căn phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta.
“Nói đi! Có… có ngài Hoắc không?” – Đội trưởng cứu hộ gắt lên, mồ hôi túa ra trên trán.
Cậu nhân viên nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu:
“Trong 9 thi thể cháy đen đó… Không có ngài Hoắc!”
Tiếng thở phào nhẹ nhõm đồng loạt vang lên như một làn sóng.
“Tạ ơn trời đất!”
“Nhưng…” – Cậu nhân viên ngập ngừng, đẩy gọng kính trên sống mũi, vẻ mặt hoang mang tột độ – “Tôi… tôi thật không dám tin vào kết quả này…”
“Cậu lảm nhảm cái gì thế? Mau nói nốt đi!” – Một người khác nóng nảy thúc giục.
“Trong số các nạn nhân, kết quả DNA xác nhận… có một người là… Tổng thống nước M!”
“CÁI GÌ???”
Cả căn phòng bùng nổ. Tiếng la hét, tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên hỗn loạn. Tổng thống nước M? Người đứng đầu cường quốc số một thế giới lại chết trên phi cơ riêng của Hoắc Đông Thần? Tin tức này nếu lọt ra ngoài sẽ gây chấn động toàn cầu, thậm chí có thể châm ngòi cho những cuộc khủng hoảng chính trị không thể lường trước.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao Tổng thống lại ở trên máy bay của Hoắc tổng?”
“Không biết! Chuyện này quá tầm kiểm soát rồi! Phải báo cáo lên cấp trên ngay!”
“Khoan đã!” – Đội trưởng quát lớn, lấy lại trật tự – “Nếu Tổng thống ở đó và đã chết, còn Hoắc tổng không có trong số các thi thể, vậy nghĩa là ngài ấy có thể đã thoát ra được! Ngài ấy có thể đã nhảy dù!”
Đúng lúc đó, một âm thanh “Beep… Beep… Beep…” vang lên đều đặn từ một trong những màn hình radar. Một chấm đỏ nhỏ xíu nhấp nháy yếu ớt giữa khu rừng già rậm rạp trên bản đồ.
“Đội trưởng! Tín hiệu cầu cứu!” – Nhân viên kỹ thuật hét lên đầy phấn khích – “Tín hiệu được phát ra từ đồng hồ định vị khẩn cấp của Hoắc tổng! Tọa độ cách hiện trường tai nạn khoảng 15km về phía Đông Nam!”
“Nhanh lên! Huy động trực thăng! Điều động đội y tế! Ngài ấy còn sống! Mau lên!”
Mệnh lệnh được ban ra như sấm rền. Những chiếc trực thăng cứu hộ xé gió lao vào màn đêm, hướng về phía tín hiệu sự sống mong manh ấy.
Tại một khe núi hiểm trở, giữa những tán cây rừng rậm rạp ướt đẫm nước mưa, một người đàn ông đang nằm tựa lưng vào vách đá. Quần áo trên người rách tươm, thấm đẫm máu và bùn đất. Gương mặt tuấn tú, cao ngạo thường ngày giờ đây đầy những vết trầy xước, môi nứt nẻ, trắng bệch vì mất máu và lạnh giá.
Hoắc Đông Thần thở dốc, từng hơi thở nặng nhọc phả ra làn khói trắng trong không khí lạnh lẽo. Chân trái của hắn đau buốt, có lẽ đã bị gãy khi tiếp đất. Hắn đã đi bộ suốt đêm qua trong cơn bão, cố gắng tránh xa hiện trường vụ nổ để không bị những kẻ ám sát truy đuổi. Hắn biết, vụ tai nạn này không phải ngẫu nhiên. Kẻ thù nhắm vào Tổng thống, và hắn chỉ là “vật tế thần” đi kèm.
Nhưng hắn không thể chết. Hắn tuyệt đối không được chết.
Hình ảnh Phỉ Y Hân hiện lên trong tâm trí hắn, rõ nét và sống động như thể cô đang ở ngay trước mặt. Nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt bướng bỉnh của cô, và cả những giọt nước mắt của cô khi hắn ép buộc cô kết hôn.
“Y Hân…” – Hắn thì thào, bàn tay run rẩy nắm chặt chiếc đồng hồ đang phát tín hiệu – “Chờ anh… Anh hứa… sẽ về…”
Tiếng cánh quạt trực thăng vang lên từ xa, ngày càng rõ dần. Ánh đèn pha quét qua những tàn cây, chiếu rọi xuống khe núi. Hoắc Đông Thần nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt nhưng đầy ngạo nghễ. Hắn đã thắng tử thần một lần nữa. Vì cô.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận