Chương 97

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 97

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Niềm Vui Nhân Đôi
Sau màn tỏ tình đầy xúc động, Phỉ Y Hân nhất quyết bắt Hoắc Đông Thần nằm xuống nghỉ ngơi. Cô ngồi bên cạnh, gọt trái cây cho hắn, thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn rồi tủm tỉm cười. Không khí trong phòng bệnh ngập tràn màu hồng của hạnh phúc.
Hoắc Đông Thần nằm trên giường, ánh mắt cứ dán chặt vào người vợ yêu quý, không nỡ rời đi dù chỉ một giây. Hắn cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới. Trở về từ cõi chết, lại nhận được lời yêu thương từ người con gái mình yêu, còn gì tuyệt vời hơn?
“Sao anh cứ nhìn em mãi thế? Mặt em dính gì à?” – Phỉ Y Hân ngượng ngùng sờ lên mặt.
“Dính sự xinh đẹp.” – Hoắc Đông Thần trơ trẽn đáp.
Phỉ Y Hân bật cười, nhét một miếng táo vào miệng hắn để chặn cái miệng dẻo quẹo kia lại.
“Ăn đi, nói ít thôi.”
Đột nhiên, Phỉ Y Hân cảm thấy dạ dày cuộn lên một cơn khó chịu. Mùi táo thơm ngọt bỗng trở nên nồng nặc khiến cô buồn nôn.
“Ọe…”
Phỉ Y Hân vội vàng bụm miệng, lao nhanh vào nhà vệ sinh. Cô nôn thốc nôn tháo, dù trong bụng chẳng có gì ngoài chút cháo loãng ban sáng.
Hoắc Đông Thần hoảng hốt, định vùng dậy chạy theo nhưng vết thương ở chân khiến hắn khựng lại. Hắn hét vọng vào:
“Tiểu Hân! Em sao vậy? Em đau ở đâu?”
Tiếng nôn khan trong nhà vệ sinh vọng ra khiến lòng hắn như lửa đốt. Hắn lo lắng tột độ, chỉ hận không thể chịu đau thay cô.
Một lúc sau, Phỉ Y Hân bước ra, mặt mũi tái mét, tay vẫn còn đặt lên ngực vuốt nhẹ. Hoắc Đông Thần vội vàng với tay kéo cô lại gần giường:
“Em bị làm sao? Có phải ăn trúng cái gì không? Để anh gọi bác sĩ!”
Phỉ Y Hân lắc đầu, ngồi xuống mép giường, thở dốc một chút rồi ngước nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh ý cười xen lẫn sự ngượng ngùng:
“Em không sao… Bác sĩ bảo đó là chuyện bình thường.”
“Bình thường? Nôn đến xanh mặt mà là bình thường sao?” – Hoắc Đông Thần nhíu mày, không đồng tình – “Em đừng có giấu anh bệnh tình gì đấy nhé!”
Phỉ Y Hân nắm lấy tay hắn, đặt lên vùng bụng phẳng lì của mình, nhẹ nhàng nói:
“Đồ ngốc này… Em không có bệnh. Là do… con của chúng ta đang nghịch ngợm thôi.”
Hoắc Đông Thần sững sờ. Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang đặt trên bụng cô, rồi lại nhìn lên khuôn mặt cô, não bộ dường như bị đình trệ trong vài giây.
“Con… con của chúng ta?” – Hắn lắp bắp, giọng nói run rẩy không tin nổi – “Em… em nói lại xem?”
“Em có thai rồi. Được một tháng rưỡi rồi.” – Phỉ Y Hân mỉm cười hạnh phúc, gật đầu xác nhận.
“Anh… anh sắp làm cha?”
“Đúng vậy, anh sắp được thăng chức làm cha rồi, Hoắc tổng ạ!”
Niềm vui sướng bùng nổ trong lòng Hoắc Đông Thần mạnh mẽ như một ngọn núi lửa phun trào. Hắn quên cả đau đớn, quên cả cái chân đang bó bột, chồm dậy ôm chầm lấy Phỉ Y Hân, bế bổng cô lên (tất nhiên là trong tư thế ngồi trên giường), quay cô một vòng trong không trung (theo nghĩa bóng, vì hắn không đứng dậy được, nhưng cảm giác thì y hệt).
“Ha ha ha! Anh được làm cha! Anh có con rồi! Trời ơi, Tiểu Hân, em giỏi lắm! Em tuyệt vời nhất!”
Hắn hôn tới tấp lên mặt, lên môi, lên tóc cô, rồi cúi xuống áp tai vào bụng cô, dù biết rằng lúc này chưa thể nghe thấy gì cả. Hành động ngốc nghếch và trẻ con ấy của vị tổng tài lạnh lùng khiến Phỉ Y Hân cười đến chảy cả nước mắt.
“Anh làm gì vậy? Con còn bé xíu, chưa nghe thấy gì đâu!” – Cô xoa đầu hắn.
“Anh đang chào con mà. Bảo bối à, ba đây, ba là Hoắc Đông Thần đây!” – Hắn thì thầm với cái bụng phẳng lì, giọng điệu dịu dàng đến tan chảy.
Sau một hồi phấn khích, Hoắc Đông Thần mới sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng chùng xuống, lo lắng hỏi:
“Lúc nãy em nôn dữ dội như vậy, thật sự không sao chứ? Em gầy đi nhiều quá. Mấy ngày nay em chắc đã lo lắng lắm phải không? Là lỗi của anh…”
Hắn vuốt ve khuôn mặt hốc hác của cô, lòng đau như cắt. Hắn biết, tin tức về vụ tai nạn đã hành hạ cô thế nào. Cô vừa mới mang thai, lại phải chịu cú sốc lớn như vậy, thật sự quá thiệt thòi cho cô.
“Em không sao thật mà. Chỉ cần anh bình an trở về, mẹ con em chịu chút khổ cực này có đáng gì đâu.” – Phỉ Y Hân tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận sự bình yên lan tỏa.
Hoắc Đông Thần siết chặt cô trong vòng tay, thầm thề trong lòng rằng từ nay về sau, hắn sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ mẹ con cô, không để cô phải rơi thêm bất cứ giọt nước mắt nào nữa.
“Anh muốn ăn em có được không?” – Bỗng nhiên hắn thốt lên một câu không liên quan, ánh mắt trở nên “nguy hiểm”.
Phỉ Y Hân đỏ mặt, đánh nhẹ vào ngực hắn:
“Anh điên à? Đang ở bệnh viện, anh lại đang bị thương, em thì đang có thai!”
“Thì anh chỉ nói miệng thôi mà… Đợi anh khỏe lại, đợi con lớn một chút… Hừ hừ…”
“Biến thái!”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận